Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 282: Ngươi còn nghĩ đầu tư cái gì? (length: 7682)

"Nói ta cái gì?" Cố Yên nhíu mày, "Nghe lén người lớn nói chuyện, có ra gì không?"
"Ta nửa đêm đi vệ sinh nghe được," Hà Tiểu Sanh cười hề hề, "Nàng nói ngươi thông minh, có đầu óc, còn nói ngươi nhất định sẽ có chuyện tìm nàng giúp."
Cố Yên... Được thôi, nàng còn tưởng mình thật lợi hại, không ngờ sớm bị người nhìn thấu, vậy nàng là nên tìm hay không tìm?
Thôi được, vẫn là tự mình nghĩ cách đi.
Hà Tiểu Sanh thấy Cố Yên trong chớp mắt mặt mày u ám, run rẩy một chút, "Béo tỷ, ta nói sai rồi hả?"
Cố Yên thở dài, thầm nghĩ, cái thứ gọi là tâm nhãn này quả thật là trời sinh!
"Mẹ kế ngươi nói đúng, ta quả thực có chuyện muốn tìm nàng giúp, nhưng đều bị nàng nhìn thấu, ta liền ngại."
"A!" Hà Tiểu Sanh chợt hiểu ra, nàng nói toẹt ra như vậy, béo tỷ còn mặt mũi nào mà tìm nàng nữa!
"Béo tỷ," Hà Tiểu Sanh ngượng ngùng, "Ngươi cứ coi như ta vừa rồi chưa nói gì."
"Không sao, không có gì lớn, " Cố Yên cười với nàng, "Xem ngươi sợ hết hồn, ăn xong chúng ta đi mua xe."
"Béo tỷ, ngươi muốn tìm Tống di làm gì vậy?"
"Thật không có gì." Cố Yên bật cười, "Ta có thể có chuyện gì chứ, đi thôi."
Kỳ thực cũng không quan trọng lắm, không có đại boss chống lưng thì nhiều nhất là tiến độ của bọn họ chậm một chút thôi.
Đời người dài như vậy, vội vàng làm gì, cứ từ từ chẳng phải cũng rất tốt sao?
Cơ sở vận chuyển của Hà Tiểu Xuyên nằm ở phía đông, rất lớn, hóa ra là một khu dùng để thu bông của nhà máy bông vải những năm 60 - 70, sau khi nhà máy đóng cửa, khu này đã bị Hà Tiểu Xuyên mua lại với giá 7000 đồng vào năm 1984.
Siêu hời!
Hà Tiểu Xuyên cũng không có cải tạo, tường rào bên ngoài vỡ thành một cái hố, đừng nói là cũ kỹ đến mức nào, bên trong nền đất cũng chẳng sửa sang gì, chỗ thì tráng xi măng, chỗ lại lót cục đá, khắp nơi gồ ghề chẳng đâu vào đâu.
Nơi làm việc của hắn còn không bằng cơ sở của Cố Yên bên kia, chỗ hắn đúng là nhiều phòng, nhưng toàn là những cái nhà cũ những năm 60 - 70, chẳng qua là che mưa chắn gió thôi, có một cái trông còn khá hơn chút, cửa sổ tương đối kín đáo là nơi Hà Tiểu Xuyên ở.
Hiện giờ bên trong không có xe lớn nào, chỉ có ở trước cửa văn phòng dựng hai chiếc xe đạp, một chiếc xe máy cà tàng.
Chiếc xe máy đó là của Hà Tiểu Xuyên.
Hà Tiểu Sanh dừng xe máy trước văn phòng, chỉ một đoạn đường đi vào thôi mà Cố Yên đã muốn bị khói bụi làm cho nghẹn thở.
Hà Tiểu Xuyên nghe thấy tiếng động, đẩy cửa văn phòng bước ra.
Cố Yên vừa nhìn đã khó chịu nói, "Hà Tiểu Xuyên, cậu làm ông chủ lớn như vậy rồi, sao không sửa sang lại mặt tiền cho mình đi?"
Hà Tiểu Xuyên cười gượng gạo nói, "Các cô tài to tiền nhiều, đương nhiên so không được với các cô rồi!"
"Đừng có bóng gió tôi đấy, tiền vận chuyển chúng tôi một xu cũng không thiếu cậu."
"Được rồi, cô nãi nãi, thiếu nợ tôi lâu vậy, một xu tiền lãi cũng không cho, đúng là nhà tư bản bóc lột."
"Một mình tự chửi mình, có ý nghĩa gì không?" Cố Yên liếc hắn, "Xe ở đâu?"
"Vào uống trà không?"
"Thôi đi, làm việc chính quan trọng hơn."
Hà Tiểu Xuyên quay người vào văn phòng, khi đi vào, Cố Yên thấy trên mặt hắn có dấu bàn tay.
Nàng nhìn Hà Tiểu Sanh, Hà Tiểu Sanh cười ngượng hai tiếng, nhỏ giọng nói, "Tối qua ba em đánh."
Cố Yên hiểu, chắc là ba của Hà Tiểu Sanh không vừa ý khi thấy con gái mình bị Hứa San San bắt nạt thành ra như vậy mà anh trai nó thì không hay biết.
Hà Tiểu Xuyên vào trong gọi điện, sau đó cầm áo khoác đi ra, vừa mặc vừa nói, "Xe mới sáu bảy phần, vốn dĩ là muốn một vạn tám, tôi thấy một vạn sáu có lẽ xuống được."
Hà Tiểu Xuyên cả nhà đều làm trong ngành giao thông, rất am hiểu về xe và đường sá.
Hắn dẫn Cố Yên đi đến một nhà xưởng sửa chữa, bên trong cũng bề bộn không kém, vừa vào đã ngập mùi dầu máy, có xe máy, có cả xe du lịch, xe hàng, xe tải, nói chung là tạp nham đủ thứ.
Nhà xưởng này không nhỏ, phía sau còn có nhà ở, Hà Tiểu Xuyên dẫn Cố Yên và Hà Tiểu Sanh chạy về phía sau nhà ở, vừa đi vừa gọi, "Đào Duệ, Đào Duệ!"
"Kêu cái gì đấy," một thanh niên tóc tai bù xù đưa đầu ra từ cửa sổ một cách thiếu kiên nhẫn, nhưng hắn lại rất nhanh rụt đầu về.
Đào Duệ rất nhanh đi ra, khác với vẻ thiếu kiên nhẫn ban nãy, giờ thì hắn mặt mày hớn hở, "Tiểu Sanh muội muội cũng tới."
"Gọi ai là muội muội đấy," Hà Tiểu Xuyên mất kiên nhẫn nói, "Đây là em gái tao."
"Em gái mày không phải là em gái tao à?" Đào Duệ không mập, lại có gương mặt trẻ con, trông trắng trẻo mềm mại, hắn chắc cũng tầm tuổi Hà Tiểu Xuyên, nhưng nhìn thì có vẻ trẻ hơn vài tuổi.
"Duệ ca." Hà Tiểu Sanh không có biểu cảm đặc biệt gì.
"Gọi gì là Duệ ca, gọi anh đi." Đào Duệ cười híp mắt nói, "Xe em mang đến rồi à, anh cho người kiểm tra sửa chữa lại cho."
"Này, xe của tao cũng nên thay dầu nhớt rồi." Hà Tiểu Xuyên ở bên cạnh nói.
Mặt Đào Duệ nhanh chóng thay đổi, "Dầu máy dùng thêm hai ngày nữa không sao."
Hà Tiểu Xuyên. Thật muốn đạp hắn một cái.
"Đào Duệ, đây là Cố tổng, cậu gọi người lại đây đi."
"Chào, chào." Đào Duệ lập tức chào hỏi Cố Yên, "Vừa rồi tôi có gọi điện, người một lát sẽ đến," hắn vừa nói vừa áp sát Hà Tiểu Sanh, "Đi, Tiểu Sanh, đem xe đi kiểm tra xem."
"Duệ ca, dây côn xe em có hơi trùng, anh xem xem có cần thay không."
Hai người họ đi.
Hà Tiểu Xuyên vào phòng của Đào Duệ lấy hai cái ghế thấp, đưa cho Cố Yên một cái, nói, "Ngồi đợi lát đi."
Nắng cuối xuân thật dễ chịu, có điều mùi ở xưởng sửa chữa thì không dễ ngửi chút nào.
"Được." Cố Yên nhận ghế ngồi xuống.
"Chuyện hôm qua của Tiểu Sanh, cảm ơn cô." Cảm xúc hôm nay của Hà Tiểu Xuyên rõ ràng rất thấp.
"Cậu thật sự không biết trước kia Hứa San San bắt nạt Tiểu Sanh?"
Hà Tiểu Xuyên cười khổ, "Lúc Tiểu Sanh mới đến tính khí ương bướng lắm, ở nhà chẳng hé răng nửa lời, chuyện của mình thì ít khi kể với chúng tôi."
"Vậy đấy, nên sau này khi cái cô bạn gái của Tiểu Tề kia bắt nạt nó như vậy, nó vẫn không hề oán hận Tiểu Tề một chút nào." Cố Yên thở dài, "Chuyện cũ bỏ qua, Tiểu Sanh cũng bình thường trở lại rồi, hai người đừng nhắc đến nữa. Bên tôi đang muốn chuẩn bị thành lập công ty xây dựng, Tiểu Sanh muốn góp vốn một phần, còn cậu? Muốn góp bao nhiêu?"
"Chia thế nào?" Hà Tiểu Xuyên cũng ngồi xuống.
"Trâu Sĩ Hồng hôm nay đề nghị chúng ta tìm một kỹ sư công trình vào góp cổ phần, tôi thấy cũng hay, nhưng nếu tìm thì chắc chắn phải chia cổ phần ra, cụ thể chia thế nào thì đợi khi tìm được người, chúng ta sẽ mở một cuộc họp để thảo luận."
"Tôi nghe Tiểu Tề nói, công ty xây dựng muốn để Trâu Sĩ Hồng quản lý."
"Đúng vậy, cậu có ý kiến gì không?"
"Tôi làm không được, tôi một đống việc ở bên này còn chưa xong," Hà Tiểu Xuyên nhìn Cố Yên, "Sao cô không tự mình quản lý?"
"Tôi còn có chuyện khác cần làm," Cố Yên nói, "Cô của ông ấy cũng chẳng có việc gì, để ông ấy đến làm quản lý là thích hợp nhất."
Dù sao thì giờ ông ấy cũng có nhà cửa gì đâu, cha mẹ ông ấy đều là người tri thức, dạy dỗ hai đứa con của ông ấy rất tốt, chẳng cần ông ấy phải bận tâm, chẳng để ông ấy chịu thiệt thòi chút nào.
Hà Tiểu Xuyên trừng mắt, "Cô còn muốn đầu tư cái gì nữa?"
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận