Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 711: Thu mua (length: 7693)

Lâm Nhã cùng Hà Tiểu Sanh cùng đi đến cửa hàng của Lư Tuyết Kỳ, vừa đi nàng vừa tò mò hỏi, "Không phải năm ngoái phóng viên đã họp rồi sao? Sao giờ lại họp nữa?"
"Năm ngoái họp đều là nói chuyện nội bộ công ty, hôm nay là Hướng Minh có dự án, trước kia Cố tổng nói người này cũng được, năm sau sẽ bàn tiếp chuyện đầu tư hay không."
Lâm Nhã rất kinh ngạc, "Vu Hướng Minh không phải đang đi nghĩa vụ quân sự sao?"
"Đúng vậy, hắn đang đi nghĩa vụ quân sự, nhưng sắp tới sẽ chuyển ngành hoặc là xuất ngũ, làm trước tính toán thôi."
Lâm Nhã nghe thầm nghĩ, người với người thật là khác nhau, người ta có năng lực đều có thể tự vạch ra tương lai cho mình, như cô thì chẳng có năng lực gì cũng không có kế hoạch gì, thôi cứ an phận mà đi làm vậy, có điều, lần này cô lại nhìn ba mình bằng con mắt khác, thật khó cho ông ấy có quyết tâm muốn mở hàng thịt.
Lâm Phúc Sinh đi tìm Cố Yên, trong lòng ông rất thấp thỏm.
Cố Yên thấy Lâm Phúc Sinh có vẻ rụt rè, vẻ mặt lạnh lùng cũng thả lỏng đi chút, Vu Hướng Minh sang nói chuyện, cô vốn đã ngồi ở một bên bàn hội nghị, thấy Lâm Phúc Sinh đến liền nói, "Anh rể, lại đây ngồi đi."
Lâm Phúc Sinh ngượng ngùng ngồi xuống, "Mới qua Tết, đã bận rộn thế này rồi sao."
"Ừm," Cố Yên lên tiếng, rồi đứng dậy, đi đến bên bàn làm việc của mình.
Lâm Phúc Sinh thấy Cố Yên đứng lên, ông cũng muốn đứng lên, Cố Yên nhìn thấy liền nói, "Anh cứ ngồi đi, em lấy chút đồ thôi."
Cố Yên rất nhanh đã lấy xong đồ, lúc quay lại thì trên tay cầm hai tờ giấy, đưa cho Lâm Phúc Sinh, "Chuyện anh mở cửa hàng em đã suy nghĩ lại rồi, mỗi ngày chỉ cung cấp cho khách sạn với tiệm cơm của chúng ta thì một mình anh phỏng đoán cũng bận không xuể, cho nên ngay từ đầu mà mở luôn một hàng thịt lớn, không phải quá thích hợp."
Lâm Phúc Sinh nghe Cố Yên nói vậy thì trong lòng có chút bất an, thầm nghĩ, lẽ nào cô đổi ý rồi?
"Cho nên em tính sẽ thu mua một nhà máy chế biến thịt, em trả lương cho anh, cuối năm sẽ chia hoa hồng, anh sẽ giúp em kiểm soát chất lượng, còn chuyện kinh doanh cụ thể, em sẽ sắp xếp người quản lý." Cố Yên sợ Lâm Phúc Sinh không chấp nhận, cô nói rất chậm, "Nếu anh không chấp nhận, em có thể tự giúp anh mở một cửa hàng thịt, tùy anh."
Người ta ăn Tết ở nhà thì ăn uống, thăm hỏi, Cố Yên ngoại trừ về Cố gia một chuyến, thì cũng chỉ ở nhà hai ngày, thời gian còn lại thì gần như là vẫn "đi làm".
Trong cả kỳ nghỉ Tết, cô toàn suy nghĩ đến chuyện phát triển sự nghiệp.
Thực ra hồi năm ngoái, Bạch Vân Phi đã tìm Cố Yên, ý của hắn là muốn cùng Cố Yên hợp tác, cùng nhau làm bất động sản, Cố Yên cự tuyệt.
Cố Yên không muốn làm bất động sản trên "thị trường", cô muốn làm bất động sản mà quyền sở hữu hoàn toàn thuộc về "Thịnh Hoành".
Thêm nữa, cho dù là Bạch Vân Phi luôn hết lòng che chở cô, nhưng Cố Yên vẫn giữ ý tưởng ban đầu, cô không muốn hợp tác với Bạch Vân Phi.
Dự án của Vu Hướng Minh là "Vận chuyển nhanh trong nội thành khoảng cách ngắn", thực chất là hậu cần, là chuyển phát nhanh sau này, dự án này Cố Yên nhất định phải đầu tư.
Ban đầu cô đồng ý với Lâm Phúc Sinh là sẽ giúp ông mở cửa hàng thịt, nhưng sau khi suy nghĩ lại thì, thay vì mất công mở một cửa hàng thịt, không bằng thu mua một xưởng chế biến thịt thì hơn, sau này cô còn muốn làm đồ ăn đông lạnh nữa. Nếu có xưởng chế biến, sau này làm đồ đông lạnh sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Vị trí đứng không giống nhau, ắt hẳn sẽ có cách nhìn nhận vấn đề khác nhau.
Người bình thường mở quầy hàng, có lẽ sẽ nghĩ là bước tiếp theo nếu như ta mở được cửa hàng thì tốt.
Nhưng người như Cố Yên, đi một bước có thể nhìn thấy ít nhất ba bước cờ phía sau.
Lâm Nhã vẫn chưa biết Lâm Phúc Sinh đang bất an thế nào ở chỗ Cố Yên.
Lư Tuyết Kỳ đi miền Nam ăn Tết, nhập về một lô chất liệu mới, hôm nay là ngày đầu tiên khai trương năm mới, Cố Yên sai Hà Tiểu Sanh qua đó ủng hộ Lư Tuyết Kỳ.
Lư Tuyết Kỳ không chỉ nhập vải vóc, còn nhập rất nhiều thành phẩm, có áo khoác, có đồ mặc bên trong, còn có váy nửa thân thời thượng các loại... Hà Tiểu Sanh thích thú chọn lựa, Lâm Nhã cũng chỉ nhìn xem thôi. Cố Yên đã từng may đồ ở chỗ Lư Tuyết Kỳ cho Lâm Nhã, quần áo ở đó, có khi còn hơn cả tiền lương một tháng, cô không có đủ năng lực tài chính để mua đồ ở chỗ Lư Tuyết Kỳ.
Ai ngờ, Hà Tiểu Sanh cầm ra hai bộ đồ đưa cho cô, "Tiểu Nhã, thử bộ này đi."
Hà Tiểu Sanh cầm là áo len mỏng cổ trái tim màu trắng, váy nửa thân màu xanh sẫm, chỉ nhìn màu sắc thôi đã thấy rất hợp nhau, nhưng Lâm Nhã không hề có ý muốn thử.
Lâm Nhã cười ngại ngùng từ chối, "Không cần đâu Hà tổng, tôi có quần áo mặc rồi, tôi thấy bộ này chị mặc cũng hợp, chị thử đi."
"Hứ, không thể gọi chị một tiếng "dì" không công được, đi thử đi."
"Lâm Nhã, đừng có làm giàu cho con phú bà đó." Từ bên ngoài truyền đến một giọng nói có chút quen thuộc, Lâm Nhã quay đầu lại thì thấy Tiểu Tề đang dẫn Vu Hướng Minh vào.
Hà Tiểu Sanh quay đầu lại, "Sao hai người lại đến đây?"
"Đi hai chỗ đều không mở cửa," Tiểu Tề hỏi Lư Tuyết Kỳ, "Lư lão bản, chỗ cô chỉ có đồ nữ thôi, không có đồ nam à?"
"Có thể may đo mà." Lư Tuyết Kỳ cười nói, "Năm ngoái bộ âu phục đen anh mặc cũng là do Cố tổng may ở chỗ tôi đó."
Hà Tiểu Sanh trợn tròn mắt, "Không thể nào, sao tôi không biết?"
"Cố tổng đặt cho Thẩm chủ nhiệm tiện thể đặt luôn cho Tề tổng."
"Bao nhiêu tiền?"
"Bộ của anh ấy là nhung dê, không đến hai ngàn tệ."
Hà Tiểu Sanh chua xót, hung hăng đẩy Lâm Nhã vào phòng thử đồ, "Tiểu Nhã, cô đi thử đồ đi, hôm nay nhất định phải mua," cô vừa nói vừa nhướn mày với Lư Tuyết Kỳ, "Tiền quần áo của tôi với Tiểu Nhã, Tề tổng trả, tìm Tề tổng đòi tiền!"
Tiểu Tề có nhiều cổ phần hơn cô, chia hoa hồng cũng nhiều hơn cô, đâu chỉ nhiều hơn chút, thực sự là không có cách nào so, có một mình cô đơn lẻ, cũng không biết kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì, không tiêu của hắn thì tiêu của ai.
Lư Tuyết Kỳ dở khóc dở cười, nói thật, Hà Tiểu Sanh cọ đồ của Cố Yên hàng năm còn nhiều hơn cả của Tề tổng.
Tiểu Tề nhìn Hà Tiểu Sanh với vẻ mặt tươi cười.
Hà Tiểu Sanh bị hắn nhìn có chút ngượng, vội vàng đi chọn quần áo... Những hạt giống đã gieo xuống, trải qua bao mưa gió, cũng trải qua hết xuân thu đông hạ, hết ngày lại ngày, hết năm lại năm, rốt cuộc cũng sắp ra trái, thật sự khiến người ta vui mừng.
Ai ngờ, Lâm Nhã thay đồ ra rồi, mà không thấy Tiểu Tề và Hà Tiểu Sanh đâu, chỉ còn lại Vu Hướng Minh vẫn đang ngồi ở ghế sô pha tiếp khách bên ngoài.
"Đẹp quá!" Lư Tuyết Kỳ thấy Lâm Nhã thử đồ ra thì tiến đến sửa lại mép váy cho cô, thở dài, "Quả đúng là con gái, mặc gì cũng đẹp hết."
Lâm Nhã nhìn mình trong gương với mái tóc dài xõa vai, có chút ngại ngùng nói, "Chắc là cô mặc sẽ đẹp hơn."
Lư Tuyết Kỳ cười nói, "Cô bé thật biết nói chuyện."
"Hà tổng đâu rồi?"
"Cô ấy với Tề tổng có việc đi trước rồi, quần áo cứ lấy đi."
"Không cần đâu, tôi không thiếu quần áo." Lâm Nhã không có mặt dày đến thế, Vu Hướng Minh còn đang ngồi kia kìa, nhất cử nhất động của cô, người ta đều thấy hết cả.
- Thật ngại quá, hôm nay chỉ có thể cập nhật một chương thôi, rạng sáng mai lại cập nhật tiếp nha, a a đát (hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận