Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 439: Kiên quyết Tùy Vệ Quân (length: 7879)

Lúc Cố Yên đi ăn cơm ở tiệm ăn nhanh, cô qua nói với Vương Á Cầm một tiếng, buổi chiều Lâm Nhã đến làm thì sắp xếp cho nó ở trong cửa hàng dọn dẹp bát đũa, lau bàn, có việc gì không cần khách sáo, cứ đối xử như các nhân viên phục vụ khác, sai bảo nó làm là được, tiền lương tính bình thường, đừng để mọi người biết Lâm Nhã là cháu gái ngoại của cô.
Cố Yên nói chuyện xong với Vương Á Cầm thì lập tức xuất phát đi xưởng tương Mãn Hương Viên, cô muốn báo cho Tùy Vệ Quân, cửa hàng sắp dùng được rồi.
Từ thái độ của Mạnh Lan hôm nay, Cố Yên lại âm thầm hạ quyết tâm, dạo này nhất định phải theo sát tiến độ công trường của cửa hàng, tiến hành thuê mặt ngoài cửa hàng, thu hồi chút tiền, nhanh chóng mua được cái sân, cũng để khi bọn họ về nhà đỡ phải xem sắc mặt chị dâu.
Xưởng tương cách nội thành khá xa, phải đến ngoại ô, Cố Yên lái xe đi, không kể đến đường xá, dọc đường cây xanh rợp bóng, gió thổi ào ào, cũng khá thoải mái.
Nếu gió đó không phải là gió nóng thì còn tốt hơn.
Cố Yên vừa lái xe vừa tính toán ngày tháng, sắp lập thu rồi, sau lập thu mười ngày nửa tháng nữa sẽ mát mẻ.
Còn chưa đến xưởng tương, từ xa đã ngửi thấy một mùi đậu nành lên men đang nấu và phơi, thảo nào ban đầu xưởng tương cũ ở chỗ người ta ai cũng không chịu, chỉ cái mùi chua nồng này thôi, ai mà chịu nổi chứ!
Mọi việc ở xưởng tương vẫn do Tùy Vệ Quân quản lý, nhưng việc chạy ngoài luôn do con trai ông là Tùy Kiến Quân phụ trách, hiện giờ bên chỗ cậu ta đã hợp tác với rất nhiều xã cung tiêu, cửa hàng mới mở, số lượng tiêu thụ đã tăng lên rất nhiều, công nhân mới vào, tiền lương cũng có thể trả đúng hạn, thậm chí còn dư tiền để phát triển nghiệp vụ, thực không tệ.
Khuyết điểm duy nhất là sản lượng của xưởng tương không theo kịp.
Bởi vì những sản phẩm như xì dầu, giấm này đâu phải muốn là có ngay, mua ít nguyên liệu chế rượu rồi pha là xong đâu, mấy thứ này phải lên men, việc sản xuất cũng có quá trình chứ!
Nhưng dù là như vậy, Tùy Vệ Quân cũng rất hài lòng, ít nhất thì xưởng tương vẫn có thể được truyền lại trong tay ông.
Lúc Cố Yên đến, ông lão cũng không ngủ trưa, ông đội mũ rơm, mặc áo ba lỗ, cầm cái cào đang cùng mấy người cũng đội mũ rơm phơi trên sân phơi.
Mặt trời chói chang, nhìn thôi đã thấy hoa cả mắt, đừng nói là đội nắng ở dưới đó làm việc, Cố Yên từ xa nhìn mấy người bọn họ, ai nấy cũng bị phơi đen thui, thật không dễ dàng.
"Tùy lão đầu," Cố Yên đứng dưới gốc cây gọi ông, "Xong việc chưa vậy?"
Trong xưởng tương không có nhiều cây, Cố Yên đứng bên này là "vườn hoa" duy nhất của xưởng tương, kỳ thật cũng chỉ là một khoảng đất có mấy gốc cây, dưới gốc cây có bàn đá, mấy ghế đá, chắc là thường dùng nên cả bàn và ghế đều rất nhẵn bóng.
Trên bàn đặt mấy cốc nước thủy tinh, bên cạnh có phích nước nóng, quạt mo, xem ra bọn họ thường xuyên nghỉ ngơi ở đây.
Tùy Vệ Quân nheo mắt nhìn, thấy là Cố Yên, đáp một câu, "Chưa xong, còn phải chờ."
Cố Yên ngồi trên ghế đá, phe phẩy quạt mo chờ, thời tiết nóng bức chỗ nào cũng không mát, dù là dưới bóng cây.
Tùy Vệ Quân cũng không đợi lâu đã đến.
Cố Yên gọi ông, "Bác ơi, trời nóng thế này bác còn ra làm, coi chừng bị cảm nắng đấy."
Tùy Vệ Quân đi tới, cởi mũ rơm, rót một cốc nước trên bàn uống cạn mới nói, "Đợt đậu này phơi thêm một ngày nữa, ngày mai là có thể vào cối, phải tranh thủ, không thì gặp mưa là coi như ngâm nước sôi."
Lão nhân vừa nói mắt vừa nhìn về phía sân phơi, đợt đậu này so với đợt trước nhiều gấp ba bốn lần, đến lúc làm xì dầu thì cũng phải qua Tết, hy vọng năm nay có mùa bội thu.
"Bác ơi, cửa hàng cũng sắp xong rồi, chắc tầm hai tuần nữa là có thể mở cửa, cháu dành cho bác một vị trí tốt, khi nào bác rảnh cháu đưa bác đi xem, nếu bác không ưng ý thì có thể chọn chỗ khác, chọn được rồi cháu sẽ công chứng cửa hàng cho bác."
Cố Yên nói ở đây là công chứng cửa hàng cho Tùy Vệ Quân, còn lúc công chứng Tùy Vệ Quân muốn viết tên ông hay viết tên nhà máy thì đó là chuyện của ông, Cố Yên chỉ nể tình Tùy Vệ Quân.
"Nhanh vậy sao!" Mắt Tùy Vệ Quân sáng lên, "Hôm nay có thể đi không?"
"Được chứ, bây giờ đi luôn được không? Bây giờ cháu có thể dẫn bác đi."
Tùy Vệ Quân có chút kích động, "Để ta đi thay quần áo, cháu chờ ta."
Nhìn bóng dáng ông lão kích động rời đi, Cố Yên khẽ cười, thật là một ông lão đáng yêu.
Trên đường vào thành phố, Tùy Vệ Quân rất hào hứng, cứ luôn kể cho Cố Yên nghe về cái thời xưởng tương cũ, mỗi dịp lễ Tết, người đến mua xì dầu, giấm đông nghìn nghịt, ông còn muốn trang trí cửa hàng này giống như chỗ bán xì dầu của xưởng tương cũ.
Cố Yên đề nghị với ông là không cần trang trí giống y hệt bên trong, mà có thể tự sáng tạo một không gian riêng, bày những đồ vật cũ của xưởng, đồ vật xưa lên, quây lại, làm một buổi triển lãm nhỏ, còn chỗ khác thì lại làm quầy hàng, trưng bày xì dầu giấm và những sản phẩm trong nhà máy.
Vì diện tích cửa hàng không nhỏ, phía trước có thể làm thành quầy hàng, phía sau ngăn ra có thể làm kho, có cửa sau ra vào, như vậy họ đi lại giao hàng, điều hàng ở thành phố sẽ rất tiện.
Tùy Vệ Quân nghe rất chăm chú, cũng rất tán thành đề nghị của Cố Yên, đến khi xe dừng lại cạnh cửa hàng của xưởng tương cũ, Tùy Vệ Quân vừa xuống xe nhìn mọi thứ trước mắt, ông liền im lặng.
Cửa hàng trước mắt hình chữ L, chiếm hai mặt đường, cửa hàng đồ sộ và bề thế, đã hoàn toàn không còn chút dáng dấp nào của xưởng tương cũ nữa.
Khi xưởng tương cũ còn chưa bị quy hoạch, chỗ này hoàn toàn bị bỏ hoang, dù bị bỏ hoang, nó vẫn thuộc về xưởng tương, nhưng giờ đây nó thực sự không còn liên quan gì đến xưởng tương nữa.
May mà Cố Yên còn có lương tâm, vẫn cho bọn họ một cái cửa hàng, vẫn để bọn họ có chút hi vọng, nếu không thì đến cái hi vọng đó cũng không còn.
Cố Yên thấy Tùy Vệ Quân im lặng nhìn mọi thứ trước mắt, cũng không dám lên tiếng, nói thật, chi phí cô mua không hề cao, cái cao là chi phí xây dựng của cô. Nếu không có sự giúp sức của Thẩm Du Thành, Thẩm Du Minh, thì dù có mệt chết cô cũng chưa chắc đã lấy được miếng đất này.
"Tùy xưởng trưởng, hay là chúng ta vào xem?" Cố Yên thận trọng hỏi.
Tùy Vệ Quân gật đầu, hai tay chắp sau lưng cất bước đi về phía trước.
Cố Yên vừa đi vừa giải thích cho Tùy xưởng trưởng, "Lúc trước cháu xây nhà không có nhiều tiền như vậy, đều là đi vay ngân hàng, cái cửa hàng to nhất ở giữa thì cháu cho người ta thuê rồi, cái đó lớn, tới hơn ba trăm mét vuông đó. Bên cạnh nó còn hai gian vị trí cũng tốt lắm, diện tích cũng lớn mỗi cái cũng cỡ, bác chọn một gian đi."
Tùy Vệ Quân ngước mắt nhìn lại, chỗ ở giữa quả thực rất dễ thấy, hai bên mặt tiền không nhỏ, nhìn qua cũng rất sang trọng, đứa trẻ Cố Yên này nói được làm được, ông quả thực không nhìn lầm người.
Tùy Vệ Quân lắc đầu, chỉ tay vào một gian bên trái nói, "Chúng ta muốn gian này."
"Bác ơi, cái này bé chỉ có ba mươi mét vuông thôi, hơn nữa vị trí này cũng không bằng cái kia đâu ạ." Cố Yên khuyên ông, "Hay bác vẫn nên chọn cái to ở bên cạnh đi."
Tùy Vệ Quân rất kiên quyết, "Không, chúng ta chỉ muốn cái này."
- Bảo nhóm, thiếu đều bổ sung a, a a đát. Cuối tuần vui vẻ nha. Rạng sáng lại đổi mới nè (hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận