Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 231: Ngươi còn muốn đi thành bên trong a (length: 7709)

Cố Yên vừa mới đầu không nghĩ là chuyện gì, nhưng khi người đàn ông kia cứ nhìn chằm chằm nàng thì nàng liền biết chuyện gì rồi.
Đúng là chó bắt chuột lo chuyện người khác!
Cố Yên trong lòng thầm mắng một trận, cơm nước xong xuôi liền dắt hai đứa con đi ra ngoài chơi.
Dịp Tết này các sạp hàng bán rất nhiều pháo tép cho trẻ con chơi, Cố Yên bỏ ra năm đồng mua hết số pháo tép của một sạp, lén giấu đi một ít, rồi chia số còn lại cho đám trẻ con trong xóm.
Cố mẫu cùng Cố Linh Linh ra tìm Cố Yên thì thấy nàng đang cùng bọn trẻ đuổi nhau ném pháo, chơi gần như phát điên.
Cố Linh Linh mặt mày giận dữ, trực tiếp trách mắng Cố mẫu, "Mẹ, cô ta gần ba mươi tuổi đầu rồi mà còn như thế, không thấy ngại sao, mẹ không quản à?"
Cố mẫu trước mặt Cố Linh Linh luôn hiền lành, "Nó bây giờ so với trước kia tốt hơn nhiều rồi, món thịt kho tàu hôm đó có phải ngon lắm không?"
Cố Linh Linh đứng ở bên đường hậm hực gọi nàng, "Cố Diễm Diễm, về nhà!"
Cố Yên phủi tay, bảo lũ trẻ, "Không chơi nữa, hết pháo rồi, đi thôi."
Bọn trẻ tiếc nuối, "Chơi thêm chút nữa đi."
Chơi gì nữa chứ, pháo tép của sạp kia bán hết rồi, chắc sang năm mới có người nhập hàng.
Cố Yên hướng một đám nhóc con, gọi Mai Tử và Liễu Tử, cùng nhau về nhà.
Đến đầu hẻm, Cố Linh Linh tức giận đấm một phát vào người Cố Yên, "Ngươi lớn từng này rồi mà sao còn không hiểu chuyện?"
M, đau thật!
Cố Yên trừng mắt nhìn nàng, "Lo chuyện nhà người khác là tốt, nhưng có vài việc trước khi làm tốt nhất nên hỏi xem người ta có muốn không đã!"
Cố Linh Linh ở nhà họ Cố xưa nay vốn có thân phận địa vị, đến cả cha nàng cũng không dám tùy tiện nói gì, giờ nghe Cố Yên nói còn có lý như vậy thì làm sao mà không giận?
"Nếu không phải người nhà xem trọng ngươi, ngươi cho rằng ta muốn quản chắc!"
Cố mẫu cũng hùa theo, "Đúng đó Diễm Diễm, không phải chị ngươi nhất quyết đòi dẫn đến, là người ta để ý đến con đó. Nhà hắn ra sao chị con đều nói với mẹ rồi, nhà cái người bán thịt ở ngã tư thị trấn đó, cuộc sống sung túc lắm."
Cố Linh Linh một mực nói, Cố mẫu cũng thấy kinh ngạc thật, con gái ngốc của bà tuy lần này về nhà có thay đổi nhiều, nhưng danh tiếng không được tốt lắm, làm sao mà có người có thể để ý đến nó chứ?
Cố Yên nhớ ra, nàng từng mua thịt ở sạp của hắn một lần, còn hỏi hắn có sườn không, hắn mang sườn ra, trên đó cạo hết cả thịt, Cố Yên nói như vậy không gọi sườn, cái này là xương, người đó còn cãi lý với nàng một hồi. Lúc đó, ở chỗ đó gặp Lâm Phúc Sinh, Mạnh Lan còn nói chuyện với Lâm Phúc Sinh.
"Sao? Hắn xem trọng ta, là ta phải gả?" Cố Yên không để ý hỏi lại, nàng thờ ơ nói với Cố Linh Linh, "Phiền cô nói cho hắn biết, ta không thích hắn, nếu cô thấy khó xử thì để ta đi nói."
Gả cho người ta làm vợ, cuộc sống cũng chẳng sung sướng gì hơn, nhất là giống như Cố Linh Linh thế này, còn luôn để ý chuyện nhà họ Cố, nếu việc này là Cố Linh Linh chủ động thì chẳng lẽ mình tiện thể bị người ta ghét luôn à.
Cố Yên thu lại vẻ cười đùa cợt nhả, ngốc nghếch thường ngày, một luồng áp bức mạnh mẽ theo đó ập đến, Cố Linh Linh nhất thời rùng mình.
Cố Linh Linh vẫn không nói gì, Cố mẫu lại nóng lòng, ở bên cạnh nói, "Con bé ngốc này, người ta tuy xấu xí một chút, nhưng mà người ta biết làm ăn, con gả đi còn phải lo gì cuộc sống khó khăn nữa."
"Mẹ à, chuyện tìm đối tượng, cha với Giang Hà đều hứa không can thiệp rồi, nếu mẹ có ý kiến, thì mẹ đi nói với cha con đi." Cố Yên nói xong nhìn Cố Linh Linh, "Chuyện này là tự cô nói hay để ta đi nói?"
Cố Linh Linh tức giận, "Người ta đến rồi mà ngươi không tìm hiểu chút nào đã vội gạt phăng đi, đúng là ăn chắc chết mà?"
"Ta không ưa hắn, thì tìm hiểu về hắn làm gì?"
"Vậy ngươi thế này thì muốn tìm người thế nào chứ?" Cố Linh Linh tức giận nói, "Cái gì cũng không biết làm, đã lớn thế này rồi mà chỉ biết làm liên lụy cha mẹ, ngươi có thể hiểu chuyện một chút không!"
"Cô cứ lo cuộc sống của mình là được, đừng có lo chuyện người khác." Cố Yên không muốn cãi nhau với cô ta, "Chuyện này ta không làm khó cô, ta tự đi nói."
Cố Yên nói rồi bỏ đi một mạch về nhà.
Cố Linh Linh tức giận ở phía sau nói, "Mẹ, về sau chuyện trong nhà con không quản nữa."
Cố Yên quay đầu lại nói, "Cha mẹ cô vẫn nên quản, chuyện khác cô đừng bận tâm."
Cố Linh Linh tức đến run người.
Cố mẫu vội vàng đuổi theo Cố Yên, lúc đuổi kịp thì kéo tay Cố Yên nói, "Diễm Diễm, con ngàn vạn lần phải giữ mặt mũi cho chị con, đừng để nó về nhà bị nhà chồng trách mắng."
Cố Yên mặt lạnh tanh, "Chẳng lẽ để cho nhà chồng cô ta vui mà ta phải cả đời không thoải mái à?"
Cố mẫu sững lại, sao bà nhìn con gái mình bây giờ không ngốc chút nào thế?
Cố Yên vừa vào sân, liền thấy Cố Giang Hải đang cùng Lâm Phúc Sinh và người đàn ông bán thịt kia đứng trong sân hút thuốc, lại còn hút thuốc có đầu lọc.
Thấy Cố Yên về, Lâm Phúc Sinh cười nói, "Diễm Diễm, mau đến đây, đây là Quảng Kim, hai ta cùng họ Lâm đấy."
Ý là người này cũng họ Lâm.
Cố Yên hai tay đút túi, chậm rãi đi đến, Lâm Quảng Kim vội vàng dập thuốc, rồi há miệng cười, để lộ hàm răng vàng khè, nói, "Lần trước cô không phải bảo cái xương sườn đó không có thịt sao? Chờ sang năm nhà tôi mổ heo, tôi sẽ để lại phần sườn có nhiều thịt cho cô mang về."
Cô nương đến mua thịt hôm đó, nàng mở đôi mắt đen trắng rõ ràng, một mặt lạnh lùng hỏi hắn có sườn không, khi đó hắn đã say như điếu đổ, trên đời này lại có cô gái xinh đẹp như thế, nàng là người thôn nào? May nhờ gặp Lâm Phúc Sinh mới biết nàng là cháu gái của dì anh ta, đến Tết đã hai mươi tám, vẫn chưa có đối tượng.
Cố Yên hướng hắn cười một tiếng, "Ta với Giang Hà mùng bảy là phải về rồi, xương sườn của anh chúng tôi không kịp ăn đâu, cảm ơn."
Nụ cười của Lâm Quảng Kim cứng đờ, "Cô... cô còn muốn về thành phố sao?"
Ý của Cố Yên là "Ta không thích anh đâu", nàng cười nói, "Phải."
Lâm Phúc Sinh ở bên cạnh không vui nói, "Diễm Diễm, con cũng không phải như Giang Hà có công việc ổn định, con về thành phố làm gì? Chi bằng tìm đối tượng kết hôn đi mới là chuyện đứng đắn, con đã lớn thế này, cha mẹ con tuổi tác cũng cao rồi, còn muốn để bọn họ lo lắng đến bao giờ?"
"Trước đây làm cho bọn họ lo lắng, về sau sẽ không để họ phải lo nữa, những năm này đa tạ chị gái, anh rể thay ta lo lắng." Cố Yên mỉm cười hết sức lịch sự, lời lẽ ôn tồn, nàng nói rồi từ trong túi lấy ra hai phong bao đỏ đưa cho anh ta, từ tốn nói, "Bây giờ tôi đã chuẩn bị tiền mừng tuổi rồi, trẻ con lại không ở đây, nhờ anh rể mang tiền mừng tuổi này về cho các cháu, để bọn nó mua đồ mình thích. Giang Hà," Cố Yên lại hướng trong phòng gọi, "Đem đồ cho chị với anh rể ra đây, để họ lúc về mang chút cho cô chú nếm thử."
Một đám người bị Cố Yên làm cho ngỡ ngàng!

(Còn 1 chương, 3h lại đăng tiếp) (hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận