Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 146: Chột dạ (length: 7690)

Thẩm Du Thành khẽ ho một tiếng, "Bệnh viện cấp giường thảm điện, ta cũng không cần phải lấy mang đến cho ngươi."
Thẩm Du Thành lại mang thảm điện cho nàng!
Trong lòng Cố Yên lập tức xao động, nàng nhìn về phía Thẩm Du Thành, không ngờ Thẩm Du Thành cũng đang nhìn nàng, trong khoảnh khắc đối diện, ánh mắt chạm nhau, như có tia điện xẹt qua, chớp mắt hai người đã vội vàng rời mắt.
Cố Yên cảm thấy có chút xấu hổ, lại có chút buồn cười, ít nhất lần này không phải nói là Giang nãi nãi bảo hắn mang tới.
"Vào đi chứ, còn đứng ở cửa làm gì?"
Thẩm Du Thành không nói gì, lẳng lặng nhìn chân mình, trên đôi dép nhựa phủ một lớp bùn nhão dày cộm, nếu đi vào, không chừng sẽ làm bẩn hết cả chỗ.
Thẩm Du Thành biết bên này đang sửa đường, khi đến hắn nghĩ cùng lắm thì khó đi một chút, mang dép nhựa chắc không sao, không ngờ, mọi chuyện khác xa những gì hắn tưởng tượng, đất vụn bị nước xới tung, lầy lội vô cùng.
Đi nhanh thì bắn bùn, đi chậm thì lún sâu, xe đạp thì khỏi phải nói, dắt cũng chẳng nổi, gần như cả đoạn đường đều phải vác xe mà đi, gấu quần nhét vào trong dép còn đỡ, cẳng chân thì dính toàn những vết bùn lấm chấm, có thể nói, Thẩm Du Thành từ trước đến nay chưa từng chật vật đến thế, mà lại còn ngay trước mặt Cố Yên!
Cố Yên đặt thảm điện lên giường mình, cầm khăn mặt lau đầu cho hắn, rồi đưa túi nước ấm cho hắn sưởi ấm, "Ta đi hỏi Triệu tẩu xem có lấy cho ngươi đôi giày của Triệu ca mang được không."
Thật ra Thẩm Du Thành không lạnh, vừa rồi một trận lội bùn lội nước lại còn vác xe, mồ hôi ra ướt cả người, hắn cầm túi nước ấm nhìn bóng lưng Cố Yên vội vã cầm ô đi, khóe miệng hơi cong lên, có chút chật vật cũng chẳng sao.
Ở khu vực này, chỉ có vợ chồng Triệu ca là sống ở đây lâu năm, chắc Triệu ca có giày, mà vóc dáng của Triệu ca với Thẩm Du Thành cũng tương đương, chắc là mang vừa.
Triệu đại tẩu nói, "Giày cũ của Triệu ca không mang được đâu, thối lắm, ngược lại có đôi giày vải mới làm, chỉ sợ giờ mang thì lạnh chân."
"Không sao, có còn hơn không," Cố Yên vội nói, "Triệu tẩu, cô giúp con lấy chút, quay đầu con mua đôi khác cho Triệu ca."
"Mua gì mà mua, ta tự làm là được, có phải đồ hiếm gì đâu." Triệu đại tẩu phủi bột mì trên tay, dặn Hà Tiểu Sanh lật bánh.
"Tiểu Sanh, cho ta mượn máy sấy một chút nha." Cố Yên lại nói với Hà Tiểu Sanh.
"Dùng đi tỷ béo." Hà Tiểu Sanh chỉ vào chảo bánh cho Cố Yên xem, "Tỷ béo, tỷ coi bánh của muội cán, được không?"
Cố Yên vừa nhìn, giật mình, một chiếc bánh bột cỡ 20 cm, mà trên mặt lại có đến bốn năm lỗ thủng, chỗ dày chỗ mỏng... Cố Yên khen, "Được đó, khá lắm!" Nàng vỗ vai cô, "Cố lên!"
Hà Tiểu Sanh rất đắc ý, ra là cô cũng biết nấu ăn.
Cố Yên cầm giày quay về ký túc xá, Thẩm Du Thành đang quay người đứng ở cửa lấy giấy lau những vết bùn trên quần.
"Để ta đi lấy quần của Triệu ca cho ngươi nhé."
"Quần không cần đâu, bên trong không ướt." Thẩm Du Thành nhìn những vết bùn bẩn trên quần, càng nhìn càng thấy khó chịu, "Cứ vậy cũng được."
Cố Yên thấy hắn ghét bỏ ra mặt cũng hết cách, cô cũng không thể lại đi mượn quần của người khác, cô bảo hắn thay giày, vừa muốn đi lấy dép nhựa hắn vừa thay ra, thì Thẩm Du Thành đã không cho cô cầm, tự mình xách ra ngoài, đặt ở cửa.
Dãy phòng này trước mặt đều có một hàng hiên rộng hơn mét, mưa không hắt vào, dép nhựa để ở ngoài không sợ ẩm ướt.
Cố Yên lại qua chỗ Hà Tiểu Sanh lấy máy sấy, cắm điện từ chỗ mình sang, "Lại đây sấy tóc đi."
Đổi giày sạch sẽ, Thẩm Du Thành giờ thấy dễ chịu hơn nhiều, "Không sao, lau chút là được."
Dù nói vậy, cuối cùng anh cũng vẫn đến dùng máy sấy.
Cố Yên thấy Thẩm Du Thành sấy khô tóc xong, liền nói, "Đi, đi đến văn phòng ta."
Văn phòng ở ngay bên cạnh, Thẩm Du Thành nhìn văn phòng của Cố Yên thì hơi kinh ngạc, "Không tệ nha."
Bàn làm việc ở đây đều là do xưởng mộc dựa theo bản vẽ của Cố Yên làm, không giống với bàn làm việc mà Thẩm Du Thành vẫn thường thấy, kiểu bàn dài có hình cung ở bốn góc, từng đôi bàn đặt đối nhau, phía dưới bàn là tủ nhỏ ba ngăn có bánh xe di động.
Tủ nhỏ này cũng khá kỳ công, vì mua bánh xe cho tủ, xưởng mộc phải tìm khắp cái chợ vật liệu, cuối cùng hiệu quả mang lại cũng rất đáng hài lòng.
Tủ hồ sơ cũng có kiểu dáng hiện đại, phía trên có cửa kính đối xứng, giữa là hai ngăn kéo, dưới là tủ cánh kín.
Tất cả đồ đạc trong phòng đều sơn một màu, nên nhìn văn phòng rất đặc biệt.
Nếu không phải do ghế không làm thành ghế xoay được, thì văn phòng này cũng không khác văn phòng hiện đại là bao.
Một văn phòng lớn, có tám vị trí làm việc, vì sang năm còn mở rộng nhà máy nên tất cả văn phòng đều tập trung ở đây.
Cố Yên hài lòng nhất là văn phòng này, "Cũng được chứ?" Cô vừa nói vừa đưa tách trà nóng đến tay Thẩm Du Thành, "Uống chút nước ấm cho đỡ."
Thẩm Du Thành nhận trà nóng, "Phòng lạnh quá, ở đây làm việc phải đốt lò sưởi."
"Nên ta mới mặc áo bông đây." Cố Yên kéo áo bông lên cho hắn xem, "Thấy chưa, dày lắm, không hề lạnh, hôm nay ngươi được nghỉ hả?"
Áo bông cô đang mặc là do mẹ Cố Diễm Diễm may từ hồi còn ở quê, hồi trước Vương Hữu Lễ nói Cố Yên gầy, mẹ cô có sửa lại, nhưng vẫn rộng thùng thình, Cố Yên lại phải nhờ Vương Á Cầm sửa cho vừa.
Thật ra Cố Yên có áo lông mới, nhưng gần đây phải thi công nhiều việc, cô có chút tiếc không dám mặc, nên vẫn cứ mặc áo bông cũ ở nhà.
"Nên mặc dày một chút," Ánh mắt Thẩm Du Thành rời khỏi gương mặt sáng của Cố Yên, hờ hững nói, "Tôi trực đêm xong thì được nghỉ, ngày kia đi làm lại."
"Vậy là tối qua ngươi không ngủ hả."
"Cũng tạm, tối qua ca nhẹ, tôi ngủ ở phòng trực."
"Giang nãi nãi thế nào rồi?"
"Cũng khỏe, chỉ là tối đánh bài khuya quá."
"Còn Hoàng Thu Oánh?"
"Cô ấy cũng khỏe, sau khi khoa sản tách ra, nghe nói sẽ đề hai trưởng khoa, chắc cô ấy có hi vọng."
Cố Yên ngập ngừng, "Cô ta không đi vận động chút sao?"
"Cô ta không coi trọng cái này lắm, ngươi biết đó." Thẩm Du Thành hơi do dự, cẩn trọng nhìn Cố Yên, "Hôm qua tôi gặp Quý Bạch Tình, có nói chuyện với cô ấy."
Cố Yên hờ hững, "Gặp thì cứ gặp thôi."
Hừ hừ, còn cùng người ta nói chuyện, nói với cô làm gì, có gì đáng nói đâu.
"Tôi chỉ là hỏi cô ấy có ai gửi thư cho Cố Giang Hà không, cô ấy nói là có, nhưng mà..."
Cố Yên tiếp lời, "Nhưng không viết cho tôi đúng không, Thẩm Du Thành, ngươi rảnh quá ha!"
Thẩm Du Thành có chút tủi thân, "Tôi có nghĩ nếu như hắn có gửi thư cho cô thì hôm nay tôi đến đây, còn giúp cô trả lời được không."
Nghe vậy, trong lòng Cố Yên lập tức nổi hồi chuông báo động lớn, ánh mắt bất giác liếc nhìn vào chỗ tài liệu cô mới vừa viết... (hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận