Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 573: Cảm giác nàng có thần kinh bệnh (length: 7603)

Cố Yên nhíu mày, thầm nghĩ, Cố Linh Linh thật là giỏi, lúc Cố gia không yên tĩnh, nàng thì hăng hái ngẩng cao đầu, Cố gia vất vả lắm mới yên ổn, có thể sống yên ổn qua ngày, tâm lý nàng lại không thoải mái, thật không biết đây là cái tâm lý gì.
Cố Linh Linh như súng máy, lốp bốp nói một tràng dài, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, không ai nói chuyện.
Lâm Nhã đang học ở trường y, học rất tốt, đặc biệt năm nay nghỉ hè, nàng thực tập ở bệnh viện rồi trở về trường học học, càng thêm tự tin rất nhiều.
Lâm Nhã đã rất yêu thích công việc y tá này, chứ không xem nó là một phương tiện kiếm sống, một đứa trẻ như vậy, Cố Yên sao có thể nhẫn tâm bắt nó nghỉ học được?
Cố Yên vừa định nói, Cố Khải Trung đã nói, "Nói xong chưa? Còn muốn nói gì không?"
"Không có, ta bây giờ chỉ muốn mau chóng đón Lâm Nhã về, sau đó hai mẹ con ta sẽ sống tốt!"
Cố Khải Trung nói, "Lâm Nhã đang học tốt, không thể nào bắt nó về được. Mạnh Lan ở nhà cũng rất tốt, cũng không thể nào bắt nó đi, chỉ vì trong lòng ngươi không thoải mái mà không muốn thấy người khác tốt. . ."
"Ta lúc nào không thấy người khác tốt?" Cố Linh Linh lớn tiếng nói.
"Bộ dạng hiện tại của ngươi là đang không thấy người khác tốt đó!" Cố Khải Trung tức giận, "Em gái ngươi thà tự bỏ tiền ra, cũng muốn cho Lâm Nhã đi học, nó làm sai cái gì! Ngươi đừng tưởng chuyện năm ngoái ngươi làm mẹ tức giận sinh bệnh ta không biết, đến giờ, mẹ ngươi vẫn đang phải uống thuốc hạ huyết áp. Trước kia náo loạn cũng chỉ là náo loạn, lần này tới lại vô cớ gây sự, có còn muốn cho chúng ta sống yên không!"
Đôi mắt Cố Linh Linh đẫm lệ nhìn đã lốp bốp rơi xuống. . .
Nàng khóc nói, "Các ngươi chỉ là thấy nó có tiền, các ngươi chỉ là thấy nó có tiền "
Cố Yên nhìn Cố Linh Linh, nhướng mày.
Cảm xúc Cố Linh Linh, hiện tại không chỉ là không ổn định, quả thực là bệnh tâm thần.
Trước kia Cố Giang Hà ở nhà, còn có thể nói một tiếng với Cố Linh Linh, giờ Cố Giang Hà đi Tây Nam rồi, càng không ai nói gì đến nàng.
Năm trước lúc Cố Linh Linh tới, làm ầm ĩ một trận, nàng đã nói với Cố Giang Hà, cảm thấy Cố Linh Linh như bị tiền mãn kinh.
Cố Giang Hà lúc đó còn nói, không thể nào sớm bị tiền mãn kinh như vậy được, sau này Cố Yên đã hỏi Hoàng Thu Oánh, Hoàng Thu Oánh nói hoàn cảnh sống khác nhau, thời gian tiền mãn kinh cũng khác nhau, nếu cảm xúc tính cách thay đổi lớn, tốt nhất nên đi bệnh viện khám một chút.
Cố Linh Linh lau nước mắt, "Được, nếu như thế, vậy ta đi, các ngươi sống tốt hay không thì không liên quan gì đến ta!"
Cố Linh Linh quay người muốn đi, Cố Yên lại tiến lên ngăn lại nàng nói, "Chị cả, thật ra mọi người đều biết chị thực lòng vì người nhà, chẳng phải lúc anh cả bị bệnh nằm viện, chị đã gác hết mọi chuyện ở nhà mà chạy đến đây, ngay cả năm mới cũng không về hay sao."
Cố Yên hoàn toàn buông mình xuống, có phần hơi thấp kém, cũng chính là thái độ này của nàng, làm cho thần sắc trên mặt Cố Linh Linh không còn gay gắt như vậy.
Cố Yên tiếp tục nói, "Trước kia nhà ta nghèo không có cơm ăn, nếu không nhờ chị tiếp tế, nhà ta chỉ sợ cũng không có ngày hôm nay, thật ra mọi người đều nhớ chị tốt đó. Chuyện của mợ đừng nói trong lòng chị không thoải mái, mọi người nghĩ tới chắc chắn đều không thoải mái, nhưng còn có Mai Tử, Liễu Tử nữa mà? Còn cả chuyện của Lâm Nhã, ta biết giấu chị là sai, nhưng lúc chúng ta còn nhỏ chỉ có thể nghe lời cha mẹ, không có lựa chọn, giờ chúng ta có điều kiện để cho con cái tự chọn, sao không cho Lâm Nhã một cơ hội chứ?"
Cố Yên thấy Cố Linh Linh hơi nghe lọt tai một chút, liền thừa thắng xông lên, "Ta biết ta ở đây làm chị không thoải mái, ta đi trước đây, chị đến một chuyến không dễ dàng, cứ nghỉ ngơi cho khỏe, có gì thì mình nói sau."
Cố Yên nói xong liền liếc mắt ra hiệu với Mạnh Lan, nàng vừa ra ngoài không lâu thì Mạnh Lan đã đi theo.
Vừa ra đến đường lớn, Mạnh Lan đã bật khóc nức nở.
Cố Yên không an ủi nàng, đợi nàng khóc một hồi, mới lấy khăn giấy đưa cho nàng nói, "Mợ đừng khóc nữa, lau nước mắt đi, đừng để người ta nhìn thấy lại chê cười."
Dù sao ở đây cũng đã lâu, người đi đi lại lại đều quen mặt, nhìn thấy Mạnh Lan khóc trên đường cái, thế nào cũng sẽ bàn tán sau lưng.
Mạnh Lan nhận khăn giấy, lau nước mũi đang khóc nói, "Vì chuyện của Đông Đông, ta vẫn luôn cảm thấy có lỗi với mọi người, nhưng ta cũng không còn cách nào, ta bây giờ ở nhà này đều cẩn trọng, cơ hồ là xem sắc mặt từng người để hành sự, ta chỉ là đang chuộc tội cho chính mình mà thôi. . ."
Cố Yên biết, nên nàng mới bằng lòng chấp nhận Mạnh Lan.
Cố Yên nói, "Chuyện đã qua rồi, mình đừng nói nữa, tất cả đều vì con, sau này sống cho tốt là được."
Mạnh Lan sụt sịt nói, "Diễm Diễm, cô không biết đâu, chị cả hôm nay đến, thấy ta ở tiệm bánh bao, chị. . . chị đã hất tung cả cái bàn hấp bánh bao, trên bàn còn có bột đã nhào, bánh bao đều bị hất hết xuống đất!"
Cố Yên hít vào một ngụm khí lạnh, nàng cho rằng, Cố Linh Linh chạy đến phòng làm việc đập bàn, là đã đủ quá đáng rồi, không ngờ ở chỗ Cố Giang Hải nàng còn làm quá hơn.
Cố Yên thở dài nói, "Hay là mấy ngày này cô đừng về, ta sẽ đặt phòng khách sạn cho cô ở nhé."
"Cũng không cần đâu, ta ở tiệm bánh bao cũng được." Mạnh Lan nghĩ một chút nói, "Diễm Diễm, ta có chuyện này muốn nói với cô, cô nghe xong đừng trách ta."
"Cô nói đi."
Mạnh Lan ngập ngừng nói, "Ta, ta cảm thấy chị cả như người bị bệnh tâm thần, hình như chị ấy không khống chế được cảm xúc của mình."
Cho dù có tức giận thế nào cũng không đến mức vậy chứ.
Cố Yên hỏi, "Lần này chị cả đến có nói chuyện gì về quan hệ với mọi người trong nhà không?"
Mạnh Lan cười khổ nói, "Cái gì cũng không nói, vừa đến liền hất bàn, rồi sau đó chạy đến chỗ cô."
Cố Yên gật đầu, "Năm ngoái, ta với Giang Hà đã nói, có lẽ là tiền mãn kinh rồi."
Mạnh Lan không biết tiền mãn kinh là cái gì, kinh ngạc hỏi, "Tiền mãn kinh là bệnh gì?"
Cố Yên giải thích qua cho nàng.
Mạnh Lan sợ hãi, "Vậy là phụ nữ nào cũng phải trải qua sao? Chẳng lẽ ai cũng giống như chị cả sao?"
"Tùy từng người mà khác nhau, có người không thể hiện ra nhiều, có người lại không kiểm soát được, ta sẽ đi đón Lâm Nhã về, rồi sau đó sẽ đi bệnh viện hỏi thử xem."
Cố Yên nghĩ, giờ có thể nói chuyện được với Cố Linh Linh, chỉ sợ chỉ có Lâm Nhã thôi.
Lúc Cố Yên muốn đi lại hỏi Mạnh Lan, "Mợ, chị cả có biết chuyện Giang Hà đi Tây Nam không?"
Mạnh Lan lắc đầu, "Chị ấy không có hỏi, ta cảm thấy chắc chị ấy không biết đâu."
Cố Yên gật đầu, nàng đưa Mạnh Lan về tiệm bánh bao, sau đó đến trường của Lâm Nhã, xin cho nàng nghỉ hai ngày rồi đưa nàng về nhà.
Ngồi trên xe, Lâm Nhã hỏi Cố Yên, "Nhị dì sao dì lại đến đón con, là trong nhà có chuyện gì sao?"
Dù sao lúc Cố Yên xin phép cho Lâm Nhã nghỉ học, lý do là trong nhà có chuyện.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận