Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 63: Bách vị sủi cảo quán (length: 8522)

"Cho nên ấy, nguy hiểm rất lớn, nhưng nếu thành công thì sao?" Cố Yên nói, "Giả sử một tấn phế liệu mười mấy đồng có thể lấy từ nhà máy thép, cho dù bán lại cho nhà máy sản xuất với giá một trăm đồng, thì mấy nghìn tấn phế liệu kia, bỏ đi chi phí nhân công, thiết bị và vận chuyển, chúng ta cũng kiếm được ba bốn chục đồng một tấn không thành vấn đề."
Theo Tiểu Tề biết, nhà máy thép có khoảng hai ba nghìn tấn phế liệu, một tấn kiếm ba bốn chục đồng, thì hai ba nghìn tấn này. Một mẻ xuống tay, kiếm vài vạn đồng là chuyện có thể.
Tính toán này chỉ là Cố Yên sơ lược, còn phải tính toán kỹ hơn.
Cố Yên biết ý tưởng của mình đối với người ngoài có vẻ như chuyện không tưởng, nhưng đã có bao nhiêu người phất lên nhờ đầu cơ thép phế liệu?
Trước kia, rất nhiều đơn vị hợp tác với khách sạn của họ đều phất lên từ đầu cơ phế liệu, sau có tiền lại đầu tư vào ngành nghề khác.
Cố Yên không cầu có thể đi xa trong ngành này, nàng chỉ muốn kiếm tiền, mục đích cuối cùng vẫn là muốn trở về với ngành nghề quen thuộc của mình.
Quen thuộc mới có thể an tâm.
Tiểu Tề hít một hơi sâu, "Ngươi muốn thao tác thế nào?"
Cố Yên bình tĩnh nói, "Tay không bắt sói!"
"Thế nào mà bắt?"
"Phế liệu và thiết bị của nhà máy thép đều trả sau, sau khi tiền hàng đến được nhà máy chế tạo và chúng ta nhận tiền, ta mới thanh toán lại cho nhà máy thép và xưởng thiết bị."
"Thế lỡ thất bại thì sao?"
Cố Yên bình tĩnh nhìn Tiểu Tề, "Ngươi và ta có một người ngồi tù!"
"C!" Tiểu Tề không nhịn được chửi một câu, "Mập mạp, ngươi muốn hố chết ta!"
Cố Yên cười lạnh, "Cầu phú quý trong nguy hiểm, tự mình không có gan thì đừng trách người khác hố ngươi!"
Tiểu Tề đột ngột đứng lên, rồi chạy ra ngoài, tên điên, người phụ nữ này là một tên điên!
Cố Yên thở dài, chuyện này nàng đã chú ý một thời gian, là điều nàng luôn nghĩ, nàng biết rất khó, nhưng nghĩ lại thì cũng đâu phạm pháp, cứ thử xem sao?
Cố Yên và Tiểu Tề nói chuyện thu mua phế liệu, rồi cũng không có lần sau, Cố Yên cũng không nhắc lại.
Cố Yên chiêu mộ một cô bé cho trung tâm điều động, là em gái của lão Trương, người thường đến tìm việc, tên là Trương Ngọc Văn, tên thường gọi Văn Văn.
Lão Trương và Văn Văn cách nhau đúng hai mươi tuổi, cô bé là con gái muộn của cha mẹ lão Trương, từ nhỏ được cưng như trứng, ăn có người đút, áo có người mặc, đến mười ba mười bốn tuổi vẫn không biết gì. Trớ trêu thay, vào năm cô bé mười bốn tuổi, nhà đốt lò sưởi vào mùa đông, cửa đóng kín quá, cha mẹ bị ngộ độc khí carbon monoxide mà mất.
Từ sau khi cha mẹ mất, cuộc sống cô bé liền gian nan, mẹ và ba thì chiều chuộng nàng, chứ chị dâu có thể chiều sao? Nàng lớn hẳn lên, bắt đầu cái gì cũng học làm, chưa đến hai năm thì tính tình trở nên tốt, cũng biết làm việc.
Nghe nói trung tâm điều động của họ nhận người, lão Trương liền lập tức đưa Văn Văn đến, cô bé học chưa hết cấp hai nhưng biết chữ.
Cố Yên nhìn, Trương Ngọc Văn sang năm là hai mươi, cô bé có khuôn mặt thanh tú dễ thương, ăn nói nhỏ nhẹ, làm thử hai ngày, thấy cô bé cũng rất kiên nhẫn, đối xử với mọi người cũng được, liền nhận người ở lại.
Tiểu Tùng bọn họ đều gọi Cố Yên là "chị Béo", chỉ có Trương Ngọc Văn ngọt ngào gọi nàng là "chị Cố", có gì không biết liền khiêm tốn hỏi Cố Yên, tuy miệng ngọt, nhưng làm việc thì bình thường, Cố Yên cũng là hết cách, chỉ có thể vừa dùng vừa rèn.
Bọn con trai đều thích mấy cô bé trẻ tuổi xinh đẹp, trung tâm điều động của họ chỉ có một người phụ nữ lại là một bà mập, thấy có cô bé trẻ tuổi xinh đẹp tới thì vui mừng khôn xiết, đến chân tay cũng chịu khó hẳn.
Đây cũng là một thu hoạch ngoài ý muốn.
Cố Yên không dám giao hết việc cho Trương Ngọc Văn, cứ sáng tối có mặt một lúc, chỉ lúc nào không bận mới dám chạy sang quán sủi cảo.
Chỉ có Tiểu Tề, kể từ sau khi Cố Yên nói với hắn chuyện thu mua phế liệu, hắn liên tiếp mấy ngày đều xị mặt, thấy ai cũng như là thiếu nợ hắn hai trăm năm vậy.
Cố Yên tạm thời không để ý đến hắn, nàng cũng chẳng rảnh để để ý đến hắn, việc thu mua phế liệu phải hao tâm tổn trí, không phải chuyện một sớm một chiều, việc quán sủi cảo lại ngay trước mắt, vẫn nên chọn việc quan trọng mà làm trước.
Đáng nhắc đến là, Vương Hữu Lễ biết được chuyện quán sủi cảo này, sau khi Cố Giang Hà đầu tư và Cố Yên còn chia cho hắn một cổ phần, thì chủ động đề xuất muốn chia thêm cho Cố Giang Hà một cổ phần.
Cố Giang Hà nói thế nào cũng không cần, Cố Yên cũng nói không cần chia, nhưng Vương Hữu Lễ nói nếu Cố Giang Hà không nhận thì hắn cũng không làm nữa.
Cuối cùng Cố Giang Hà vẫn nhận, cậu cảm thấy những gì tỷ nói đều rất đúng, gia cảnh của cậu và Bạch Tình không sánh được, chỉ có thể bù đắp từ nơi khác, có lẽ chính cậu cũng không cảm thấy, nụ cười trên mặt đã ngày càng nhiều.
Cố Yên định vị quán sủi cảo rất chính xác, chỉ ở mấy con phố xung quanh bệnh viện, nàng cân nhắc tiền trong tay, chuẩn bị thuê một căn nhà khoảng bảy tám mươi mét vuông là được, nhưng mãi vẫn không tìm được cái nào phù hợp.
Chạy đôn chạy đáo mấy ngày, Cố Yên mới chốt được một chỗ, căn nhà này vốn là một nhà hàng của đơn vị quốc doanh nào đó, do kinh doanh kém mà đóng cửa.
Gian phòng rộng một trăm hai ba mươi mét vuông, do diện tích lớn mà tiền thuê cũng cao, để không một thời gian, khi Cố Yên vừa vào thì trong phòng đã đầy mùi nấm mốc, tiền thuê mỗi tháng hai trăm đồng.
Sau khi quản lý kinh tế thị trường được thả lỏng, các cửa hàng nhỏ, quán nhỏ mọc lên như nấm sau mưa, tiền thuê các cửa hàng cũng tăng lên không ngừng.
Bàn ghế trong phòng của nhà hàng trước không dùng nữa, có bàn tròn, có bàn dài, tất cả đều chất đống ở một góc, ghế cũng tròn, vuông, có dựa lưng, thiếu chân, cao thấp không đều.
Thật ra căn nhà này Cố Yên đã nghe ngóng từ trước, một tháng đòi hai trăm đồng tiền thuê, quá đắt, nàng liền không cân nhắc, rốt cuộc số tiền trong tay của nàng cộng lại cũng chỉ có mấy trăm đồng, nếu không phải thật sự không tìm được chỗ nào, nàng cũng sẽ không chọn nơi này.
Chủ nhà đòi nàng trả tiền thuê nửa năm, Cố Yên làm gì có nhiều tiền như vậy, nàng hết lời năn nỉ với chủ nhà, cuối cùng thương lượng, tạm thời trả tiền thuê hai tháng, lần sau trả thì một lần trả hết một năm.
Chủ nhà lúc này mới cho thuê nhà cho nàng.
Tục ngữ có câu "một chỗ nuôi ba đời", câu nói này quả thật không sai, dù ở đâu hay lúc nào thì vẫn là cửa hàng, cửa hiệu kiếm tiền mà.
Thuê được nhà rồi, mọi chuyện tiếp theo dễ nói hơn.
Ở gần hồ được ngắm trăng trước, Cố Yên trực tiếp tìm hai thợ mộc ở chợ lao động, bảo họ sửa lại những bàn ghế không dùng của nhà hàng, sửa theo kích thước thống nhất, rồi sơn lại, ghế thì đổi thành ghế vuông, cho tiện mang đi chuyển lại mà không tốn diện tích.
Trong năm sáu ngày, số bàn ghế này đã được sửa xong, sau đó thì đến quét tường, cải tạo cửa sổ, làm khu thao tác, Cố Yên không định dùng bếp lò truyền thống, nàng đều làm thành bếp ga công nghiệp, bếp thì dùng gạch, xi măng xây, mặt trên ốp gạch men sứ trắng, sạch sẽ vệ sinh, phía dưới đặt bếp ga, phía trên là lò đun, rất tiện lợi.
Khu thao tác hai mặt dựa tường, hai mặt còn lại, nàng cho người xây tường thấp bằng gạch cao một mét hai, trên đó dùng khung gỗ lắp kính kéo dài lên, như vậy thì mọi người sẽ thấy rõ tình hình thao tác bên trong, khách ăn cũng yên tâm.
Biển quảng cáo, Cố Yên tìm Tiểu Tề viết miễn phí cho, nàng vốn muốn làm cái lớn, dù sao to thì dễ thấy, nhưng tình hình thực tế là bây giờ không có công nghệ phun sơn quảng cáo, nàng chỉ có thể làm cái nhỏ, bản cũng phải làm mỏng hết sức có thể, như thế mới không lo nó rớt xuống khi treo ở trước cửa.
Tên quán Cố Yên định gọi là "Bách Vị Sủi Cảo Quán", đơn giản lại có nội hàm.
Chỉ là, khi bắt tay vào làm thì quả thực khó khăn hơn tưởng tượng rất nhiều.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận