Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 138: Làm nàng xéo đi (length: 7781)

Cố Yên vừa mới vào đến căn cứ, liền thấy Tiểu Tề đang cãi nhau với Hà Tiểu Sanh, hai người suýt chút nữa đánh nhau, vợ chồng Triệu đại ca, còn có Tiểu Tùng, Lượng Tử đều đứng xa xa không dám đến gần.
Tiểu Tùng thấy Cố Yên đến vội vàng chạy tới, "Béo tỷ, cuối cùng tỷ cũng đến."
"Có chuyện gì vậy?"
Tiểu Tùng nhỏ giọng nói, "Anh Tề vừa tới thấy cô này ở đây, anh Tề hỏi cô ta tới làm gì, cô ta liền nói là đến làm việc, anh Tề bảo cô ta đi, cô ta không đi, hai người liền cãi nhau." Ánh mắt cậu ta đầy vẻ hóng hớt, "Béo tỷ, hai người bọn họ có chuyện gì vậy?"
Cố Yên đau đầu, "Ta đi xem sao."
Đến gần, vừa vặn nghe được Hà Tiểu Sanh đang nói, "Cố Diễm Diễm đồng ý rồi, ngươi dựa vào cái gì mà không cho ta ở lại!"
Mắt Tiểu Tề như muốn lòi ra, kéo cổ họng quát, "Ở đây ta nói cũng có trọng lượng, ta nói ngươi không thể ở lại là không thể ở lại!"
"Tiểu Tề, Hà Tiểu Sanh hai người các ngươi đừng làm ầm ĩ nữa."
Tiểu Tề thấy Cố Yên đến, lập tức quát Cố Yên, "Mập mạp, đuổi cô ta đi!"
Tiểu Tề và Cố Yên ở chung đã lâu, hai người cũng từng xảy ra xích mích, lần đó Tiểu Tề chỉ sinh hờn dỗi một chút rồi thôi, đâu giống lần này, cả người hắn như phát điên quát Cố Yên.
Cố Yên hít sâu một hơi, nói với Hà Tiểu Sanh, "Hà Tiểu Sanh, cô tránh mặt một chút, ta nói chuyện với Tiểu Tề vài câu."
Hà Tiểu Sanh hừ một tiếng, quay người đi về phía ngoài căn cứ, Cố Yên cũng kéo Tiểu Tề đi vào sâu trong căn cứ, hai người rẽ qua một bức tường chắn, Cố Yên kéo Tiểu Tề dừng lại.
Mặt Tiểu Tề đen như đáy nồi, "Mau đuổi cô ta đi."
Cố Yên mở miệng hỏi, "Ngươi và Hà Tiểu Sanh rốt cuộc có ân oán gì?"
"Ngươi đừng hỏi, ta không muốn nói cho ngươi."
"Nàng thích ngươi?"
"Không có!" Sắc mặt Tiểu Tề rất khó coi, "Cũng không có khả năng!"
Cố Yên chậm rãi nói, "Hai chúng ta tuy không phải anh em ruột, nhưng cũng chẳng khác gì ruột thịt, có gì mà không thể nói?"
Vẻ mặt căng thẳng của Tiểu Tề hơi dịu đi, nhưng hắn vẫn nói, "Vẫn là không thể nói cho ngươi."
"Được, không nói thì thôi, giờ ngươi bình tĩnh lại chút đi, chúng ta khách quan bàn về chuyện này."
Tiểu Tề hai tay đút túi, lạnh lùng một khuôn mặt, "Ngươi nói đi."
"Về cá nhân Tiểu Sanh, ta không mong muốn công ty mình có nhân viên như thế, đặc biệt là cô ta còn có ân oán với ngươi, nhưng mà hôm qua Hà Tiểu Xuyên cứ nài nỉ xin ta, trước hết là nể mặt hắn, đúng không?"
Tiểu Tề hừ một tiếng.
Cố Yên tiếp tục nói, "Ta nói với Hà Tiểu Xuyên, Hà Tiểu Sanh có thể làm việc, nếu trong vòng hai tuần mà cô ta không thể đảm nhiệm được công việc của chúng ta, đến lúc đó có nói gì cũng không giữ cô ta lại."
Tiểu Tề nghiêm mặt nói, "Đến lúc đó cô tìm lý do đuổi cô ta đi."
Cố Yên nói, "Nếu cô ta thực sự không làm được, không cần ngươi nói ta cũng sẽ không giữ cô ta lại. Nhưng Tiểu Tề, đâu phải cô gái nào cũng như Trương Ngọc Văn, Trương Ngọc Văn chỉ biết một mặt nũng nịu bán ngu, ly gián người khác; Hà Tiểu Sanh tuy cũng đanh đá như một đứa con trai, nhưng cô ta làm việc rất nghiêm túc. Ta hy vọng ngươi đừng vội kết luận, hai tuần này xem cô ta thể hiện ra sao, hoặc giả. Có khi nào cô ta tự thân không trụ được ba ngày liền bỏ đi thì sao?"
Cố Yên đã nói nhiều như vậy, Tiểu Tề vẫn không chịu nhượng bộ, "Mập mạp, ai cũng được, duy chỉ có Hà Tiểu Sanh là không được, nể mặt Hà Tiểu Xuyên, nhiều nhất là hai tuần, sau đó liền đuổi cô ta đi!"
Cố Yên thấy nói chuyện với Tiểu Tề không thông, cũng không khuyên hắn nữa, nàng vẫn giữ ý nghĩ kia, nàng không thể vì một Hà Tiểu Sanh mà làm rạn nứt quan hệ với Tiểu Tề.
"Được, nghe ngươi." Cố Yên vỗ vai Tiểu Tề, "Đi thôi, ngày mai nhớ nhắc bọn họ một tiếng, buổi chiều tối sớm qua."
Tiểu Tề gật đầu, hai người đứng dậy.
Tiểu Tề không vui nói, "Vừa vặn ngày mai xong việc, ta liền đi công tác."
"Cùng Chu Tiêu đi cùng nhau à?"
"Đúng."
"Ra ngoài nhớ chăm sóc bản thân, trời lạnh rồi, mang nhiều quần áo một chút." Cố Yên thấy hắn vẫn mặc áo mỏng, tiện thể nói, "Ngươi không có áo bông sao?"
Tiểu Tề dừng lại một chút, nói "Có"
Trong [biển cả nhân sinh] chỉ có nhắc tới Hồ Thắng Lợi, không nhắc gì đến Tiểu Tề, nên Cố Yên không biết gì về quá khứ của Tiểu Tề, hắn chưa bao giờ kể về ba ba, cũng chưa từng nói về mụ mụ của mình, thậm chí chưa từng nhắc tới bất kỳ chữ nào liên quan đến gia đình.
Cố Yên cũng từng hỏi Đại Tráng, đứa trẻ này rất kín miệng, chỉ nói một câu: Anh Tề không cho nói.
Tiểu Tề vẫn chưa đi.
Hiện tại việc kinh doanh phế liệu của họ đã dần có khởi sắc, tiền nợ cũng dần trả bớt, cho nên Cố Yên mới đề cập đến chuyện sửa đường, Tiểu Tề tìm bạn đến xem qua, xem sửa thế nào tốn ít tiền nhất, hôm nay hắn đến cũng là để chờ bạn đến.
Cố Yên vừa ra ngoài đã thấy Hà Tiểu Sanh đang ngồi trên xe máy của nàng, hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm đê Hoàng Hà cách đó không xa, không biết đang nghĩ gì.
"Tiểu Sanh!" Cố Yên gọi nàng một tiếng.
Hà Tiểu Sanh nhảy xuống xe, chậm rãi đi đến trước mặt Cố Yên, "Là muốn đuổi tôi đi sao?"
"Ngươi muốn đi không?" Cố Yên hỏi lại.
"Không đi," Hà Tiểu Sanh có phần hung tợn, "Ta ăn thua đủ với các ngươi."
Cố Yên tức giận, lớn tiếng nói, "Hà Tiểu Sanh, không ai thiếu nợ cô, không ai có lỗi với cô, cũng không ai kiên nhẫn để cho cô lấy sự đồng tình của người khác ra chà đạp, nếu cô cứ khăng khăng một mực, không chịu thay đổi, vậy thì cô tự mình đi tìm năng lực để chà đạp người khác dưới chân đi. Nếu không có năng lực đó, thì đừng suốt ngày so đo đọ từng chút một làm cho người ta chán ghét!"
Ánh mắt Cố Yên trừng Hà Tiểu Sanh càng ngày càng lạnh, nàng ghét nhất loại người có phúc mà không biết hưởng, lão thiên gia nên mở mắt ra, để những người đó đổi vị trí với Cố Yên nàng, cho họ nếm trải thế nào là khó khăn chân chính ở nhân gian!
Dưới ánh nhìn chằm chằm của Cố Yên, biểu tình Hà Tiểu Sanh dần dần trở nên khó chịu. Cô ta leo lên xe, một chân đạp chân ga muốn đi, lại nghe Cố Yên nói, "Hôm qua Hà Tiểu Xuyên vì cô có thể ở đây làm việc mà xin ta rất lâu, cô không còn là trẻ con, cũng không phải là không hiểu chuyện, rốt cuộc muốn cuộc sống thế nào, tự cô nghĩ cho kỹ đi."
Cố Yên dứt lời liền quay người trở về căn cứ, đi tìm Triệu đại tẩu hỏi chút về tình hình của Hà Tiểu Sanh, một hỏi Cố Yên mới hết hồn, Hà Tiểu Sanh hôm qua căn bản không có đi.
"Cô ta vẫn ở đây?"
"Ở lều cũ mà cô ở lúc trước, " Triệu đại tẩu nói nhỏ, "Tối qua còn giúp ta nhặt rau nấu cơm, sáng nay Triệu đại ca của cô chở xe nhỏ còn đồ đạc hôm qua chưa chở hết đi, cô ta giúp một tay luôn. Ta nói đi chợ mua thức ăn, cô ta bảo lái xe nhanh hơn, còn chở ta đi luôn. Coi như là một cô gái, cũng không nề hà việc nặng nhọc, chỉ là tính tình có hơi khó chịu, từ khi vào đến giờ mặt cứ như đang thiếu nợ ai cả thế."
Cố Yên cứ tưởng Hà Tiểu Sanh sẽ đi, kết quả Triệu đại tẩu nói cô ta đã vào rồi, nàng nhìn về hướng Triệu đại tẩu, chỉ thấy Hà Tiểu Sanh đang bước nhanh về phía căn cứ, ánh mắt cô ta mang một vẻ kiên định mà Cố Yên chưa từng thấy.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận