Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 426: Sắp chết (length: 7611)

Chủ bút của tòa soạn tiếp đón Cố Yên tại văn phòng của hắn.
Chủ bút tên Uông Hồng, đã hơn bốn mươi tuổi, là một kẻ nghiện thuốc, văn phòng của hắn nồng nặc mùi khói thuốc.
Cố Yên cầm hợp đồng xem đi xem lại, thật ra hợp đồng viết rất đơn giản, chỉ là về thời gian và giá cả, điểm khác biệt duy nhất so với yêu cầu trước đó của Cố Yên là, nếu sau này có tình huống tăng bản in, giá mỗi bản sẽ phải tăng thêm 20%, tức là giá ban đầu 3000 tệ một quý sẽ tăng lên thành 3600 tệ. Dù sao cũng nằm trong dự kiến của Cố Yên.
Nhưng Cố Yên vẫn muốn cò kè mặc cả với Uông Hồng một phen, “Tăng thêm 10% thôi, lãnh đạo làm cái ý tứ, các ngươi coi như phục vụ nhân dân, làm một chuyên bản ra mắt, cũng có lợi cho các ngươi mà, đúng không.”
“Cố tổng - -” Giọng của Uông Hồng hơi the thé, “Chúng ta cũng cần cơm ăn áo mặc thôi, vậy đi, cô không phải có xí nghiệp sao, ta cho phóng viên đến phỏng vấn chỗ cô hai kỳ, để tuyên truyền, tuyên truyền cho cô.”
“Hai kỳ ít quá, bốn kỳ.”
“Ấy chà, cô tưởng chúng ta đang mua rau ngoài chợ đấy hả?” Uông Hồng làm bộ từ chối, sau đó nói thêm, “Cho cô bốn kỳ cũng được thôi, nhưng giá cả thì không thay đổi được nhé.”
“Ồ,” Cố Yên cố ý nói, “Có phải ta trả giá còn thiếu không?”
“Thôi được rồi Cố tổng, thế này là lỗ lắm rồi, ta sẽ bảo Lý Hồng phục vụ cô.”
“Được.”
Uông Hồng ký trước vào hợp đồng, Cố Yên cũng ký vào.
Cố Yên dẫn Lưu Tuyết đến, Lưu Tuyết đóng dấu, rồi đi nộp tiền, Lý Hồng cũng tiện giới thiệu người phụ trách liên hệ cho cô.
Văn phòng của Uông Hồng nồng nặc mùi khói thuốc, Cố Yên ngửi thấy khó chịu muốn nôn, dù sao bên này cũng không còn việc gì, nàng liền ra xe ngoài chờ Lưu Tuyết.
Cố Yên đỗ xe dưới bóng cây, sợ lát nữa xe nóng nên mở rộng cửa xe trước, tranh thủ đi mua kem, hai chai nước ngọt ở bên cạnh, trở lại vừa ăn vừa chờ Lưu Tuyết.
Lưu Tuyết cũng được, cô gái nhỏ khá năng nổ, Cố Yên nghĩ đến chuyện sau này còn nhiều, sẽ bảo A Thanh tăng lương cho cô ấy, hoặc thăng chức gì đó, mà nói chung là lương mọi người đều nên tăng một chút.
Lưu Tuyết rất nhanh mang hợp đồng đã ký xong trở về, “Cố tổng, ký xong hợp đồng rồi.”
“Liên hệ được với người phụ trách chưa?” Cố Yên đưa nước ngọt cho cô ấy, “Uống chút nước ngọt đi.”
“Cảm ơn Cố tổng, liên hệ xong hết rồi, nhanh nhất ngày kia là có thể in ấn, người liên hệ nói trước hết chúng ta chỉnh sửa qua, ngày mai cô ấy đến.”
“Ừm, nếu thật sự bận không xoay sở được, thì bảo lãnh đạo của các cô tuyển thêm người đi.”
Lãnh đạo mà Cố Yên nhắc tới chính là “A Thanh”, trung tâm điều phối năm nay dưới sự quản lý của hắn, doanh số tháng nào cũng tăng, chàng trai trẻ này đúng là không tệ.
“Vâng, Cố tổng.”
Cố Yên lái xe về, cùng Lưu Tuyết sửa lại, sửa tới gần trưa mới tạm được.
Nàng còn chưa về đến nơi thì Vương Á Cầm đã gọi điện đến.
Quán ăn nhanh đã lắp điện thoại, ban đầu phải tốn hai ba ngàn tệ mới lắp được, nhưng năm nay cục điện báo có chính sách mới, cửa hàng chỉ mất 500 tệ là lắp được, để tiện liên lạc, Cố Yên không ngần ngại liền lắp.
“Diễm Diễm, có cô bé tên Tiền Mộng Dao đến, nhất quyết đòi gặp cô.”
Tiền Mộng Dao?
Cô ta đến tìm nàng làm gì?
Cố Yên nghĩ nghĩ rồi nói, “Tôi về ngay, chị bảo cô ấy đợi tôi một lát.”
“Được.”
May là việc bên trung tâm điều phối tạm ổn rồi, Cố Yên tính mai lại đến một chuyến, rồi sau đó quay về.
Gần đến giờ cơm, quán ăn nhanh rất bận rộn, khiến Cố Yên ngạc nhiên là Tiền Mộng Dao lại đeo tạp dề phục vụ, giúp dọn bàn.
“Chị Vương, ai bảo cô ta làm thế?”
Vương Á Cầm rất bất đắc dĩ, “Cô thấy tôi có thể bắt cô ta làm việc này sao? Cô ta tự muốn làm, cản không được.”
“Thôi được rồi, chị Vương, chị giúp tôi gọi cô ấy ra đi, tôi chờ cô ấy ở ngoài cửa.” Cố Yên lại đi mở tủ lạnh, lấy một chai nước ngọt lạnh, mở ra.
Vương Á Cầm trách nàng, “Cô đừng có uống nước ngọt suốt, coi chừng đau bao tử đấy.”
“Hôm nay ở tòa soạn ngửi mùi thuốc lá thấy khó chịu muốn nôn, tôi uống chút đồ lạnh cho nó đỡ.” Cố Yên vừa nói vừa bước ra ngoài.
Cũng không biết mấy người nghiện thuốc kia có ghét mùi hôi trên người nàng không.
Không lâu sau, Tiền Mộng Dao cũng đi ra, lúc này trông cô ta không còn vẻ hung hăng như lần trước, vẻ mặt lạnh lùng mang theo chút gì đó bất an.
Quần áo Tiền Mộng Dao mặc vẫn rất đẹp, áo sơ mi tay ngắn cổ tròn ca rô trắng đỏ, kết hợp với chân váy ngắn đen tới đầu gối, còn có sandal da màu đen, tất trắng, bình thường thì gia đình không có điều kiện mặc cho con cái quần áo đẹp như vậy.
Thấy nàng không mở miệng, Cố Yên đành phải nói trước, “Hôm nay cô đến tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Ba mẹ tôi ly hôn rồi, mẹ tôi bị ung thư, muốn chữa khỏi bệnh,” Tiền Mộng Dao hơi rũ vai xuống, “Tôi không phải đến xin thương hại, tôi chỉ là muốn tìm một công việc, vì tôi muốn trả lương theo ngày nên khó kiếm việc quá.”
Cố Yên im lặng một lát, “Cô đến đây, mẹ cô có biết không?”
Tiền Mộng Dao mím môi nói, “Mẹ tôi không biết.”
“Tình trạng bệnh của mẹ cô giờ đến đâu rồi?”
“Sắp chết rồi.”
Cố Yên nghe lời Tiền Mộng Dao nói mà lòng nặng trĩu, thầm nghĩ, đúng là đứa trẻ quái đản, thế mà lại nói mẹ mình như vậy.
Bất quá, có lẽ có mẹ như thế nào thì có con gái như vậy, tính cách Tiền Mộng Dao và Diệp Hoa rất giống nhau, quật cường, sắc sảo lại cố chấp.
Cố Yên nói, “Người yêu tôi bảo, nếu ai đến tìm chúng tôi giúp đỡ, thì chúng tôi sẽ giúp, nên cung cấp cho cô công việc thì không thành vấn đề.”
“Hai người đã biết rồi sao?” Tiền Mộng Dao ngạc nhiên, “Hai người biết khi nào?”
“Khi cô đến bệnh viện phụ sản lấy thuốc có phải là thiếu hai đồng không, tôi chỉ gặp cô một lần, không dám chắc người đó có phải là cô không.”
Tiền Mộng Dao thì thầm nói, “Thì ra số tiền kia là chị đưa.”
“Cũng không phải vì người đó là cô mà tôi mới bảo người ta đưa tiền cho, đương nhiên, nếu cô có yêu cầu nào khác muốn chúng tôi giúp thì chúng tôi cũng sẽ không từ chối.”
Tiền Mộng Dao cắn môi nhìn Cố Yên, chậm rãi nói, “Ngoài chuyện tang lễ cho mẹ tôi sau khi mẹ tôi qua đời thì tôi không giải quyết được, những chuyện khác tôi đều có thể lo liệu được.”
Cố Yên im lặng nói, “Bây giờ mỗi ngày tiền thuốc cho mẹ cô cần bao nhiêu?”
“Chỉ uống thuốc giảm đau thôi, rất rẻ.” Tiền Mộng Dao cố gắng nói, “Tôi muốn kiếm nhiều tiền hơn, mua đồ bổ cho mẹ, có thể sống được ngày nào hay ngày ấy.”
Cố Yên suýt chút nữa đã không kìm được nước mắt.
Cố Yên thở dài một hơi, “Cho bà nhập viện đi, chi phí chúng tôi lo, nếu bà không đồng ý thì cô cứ tùy tiện kiếm cái cớ là được.”
Tiền Mộng Dao né tránh ánh mắt, hốc mắt cô ấy đã ửng đỏ, “Mẹ tôi không cần.”
Trong tình hình này, cho dù trước kia Diệp Hoa có đáng ghét đến đâu, nhưng dù gì thì người ta cũng sắp mất rồi, những chuyện cũ nên gác lại, không nhắc đến nữa.
Cố Yên nghiêm túc nói, “Được, chúng tôi tôn trọng quyết định của cô, nhưng tôi hy vọng sau này có một ngày cô đừng hối hận vì đã không nắm bắt cơ hội để mẹ cô ra đi thanh thản.”
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận