Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 478: Nhị tỷ, ngươi thật minh lý lẽ (length: 7727)

Cố Yên rất bất đắc dĩ, nhưng vì Cố Khải Trung bảo Cố Giang Hà đến đích thân đón nàng về, nên nàng không đi cũng phải đi thôi.
"Có chuyện gì sao?" Giang nãi nãi quan tâm hỏi.
"Có lẽ là bàn chuyện mua nhà." Thẩm Du Thành nói dối, "Nãi nãi, bọn con lát nữa sẽ qua lại."
Thực ra Cố Giang Hải đã làm thủ tục mua nhà gần xong rồi.
Giang nãi nãi phất tay nói, "Không có việc gì thì đừng có qua, về bên kia ngủ đi, để sáng mai còn quấy rầy chúng ta."
Được thôi.
Cố Yên đành phải thu dọn đồ đạc, cầm túi, lái xe chở Cố Giang Hà và Thẩm Du Thành cùng đi Cố gia.
Nhưng khi đi ngang qua nhà kia, Cố Yên cho Thẩm Du Thành xuống xe, Cố Yên không muốn cho Thẩm Du Thành nhìn thấy đám người dơ bẩn này.
Ở Cố gia chỉ có đèn phòng chính sáng, vào trong thì đặc biệt yên tĩnh, nghe tiếng động Mạnh Lan ra đón, "Diễm Diễm tới à."
Mạnh Lan không thấy Thẩm Du Thành thì thở phào nhẹ nhõm, Cố Yên tuy khó chọc, nhưng dù sao cũng là người Cố gia, Thẩm Du Thành mà ở đây thì mất mặt quá.
Lúc đi đến bên cạnh Mạnh Lan, Cố Yên không chút cảm xúc gọi "Tẩu tử".
Mạnh Lan trong lòng khổ, nhưng trên mặt không dám lộ vẻ chua xót, "Diễm Diễm, thực xin lỗi."
Cố Yên dừng bước, đứng trong sân cười với Mạnh Lan nói, "Tẩu tử đừng xin lỗi, Mạnh Đông Đông đâu phải do chị dạy, chị đâu có đáng phải xin lỗi vì hắn."
Con không dạy, lỗi của cha.
Như Thôi Khải Chấn đã nói, Mạnh Đông Đông có ngày hôm nay thì sự giáo dục của gia đình hắn là không thể thiếu, Mạnh Lan chỉ là chị, làm sao quản được hắn.
Nhưng nếu em trai Cố Yên dám làm ra chuyện thế này, điều đầu tiên Cố Yên làm chắc chắn sẽ là đập gãy chân hắn, rồi nhốt lại, chừng nào sửa được thì mới thả ra.
Nghe Cố Yên cười nói nhẹ nhàng, Mạnh Lan đều kinh ngạc, "Diễm Diễm, em...em không giận sao?"
Cố Yên cười nói, "Mạnh Đông Đông làm mất mặt em thôi chứ, hắn thì cũng đã bị anh trai đánh cho một trận rồi, mặt mũi của em có đáng giá mấy đồng chứ, nhưng mà làm hỏng người ta thì không được."
Vừa nói dứt lời, Cố Yên đã vào phòng trong, Cố phụ và Cố mẫu có mặt, còn Cố Giang Hải thì không, Mạnh Đông Đông đang ngồi yên vị trên ghế của hắn, thấy Cố Yên vào mới nhấc mông đứng lên.
Cố Yên liếc Mạnh Đông Đông một cái, chào hỏi Cố phụ Cố mẫu rồi kéo ghế ngồi xuống, hỏi, "Cha, cha gọi con đến có chuyện gì?"
"Nhị tỷ," Mạnh Đông Đông đứng một bên mở miệng, "Tối qua em hồ đồ, nhị tỷ đừng giận em, tha cho em lần này đi."
Cố Yên nhìn hắn, cười nói, "Anh nói kỳ lạ vậy? Sao ta phải giận ngươi? Chuyện lớn như vậy, ta đã dùng tiền nhờ người đưa ngươi từ tay các đồng chí công an ra rồi còn gì?"
Cố Giang Hà vẫn đi sau Cố Yên, thấy thái độ của Cố Yên, nghe giọng điệu của cô cũng cảm thấy trong lòng hơi lo. Tỷ của hắn bị sao thế này?
"Tẩu tử," Cố Yên gọi Mạnh Lan, "Nghe nói hôm nay chị định đưa Mạnh Đông Đông về, còn mua vé nửa đêm phải không? Đồ đạc thu dọn xong hết chưa? Lát nữa em lái xe chở chị đi cho nhanh."
Thật ra trên đường đến đây Cố Giang Hà đã nói với Cố Yên là hôm nay Mạnh Lan sẽ không đưa Mạnh Đông Đông về.
"Diễm Diễm," Cố Khải Trung mở miệng, "Đều là người thân cả, thật sự mà đưa nó về thì người nhà cũng mất mặt, Đông Đông biết sai rồi, con lại giúp nó thu xếp một công việc đi."
Mạnh Lan vội nói, "Diễm Diễm, lần này Đông Đông thực sự biết sai rồi," nàng vừa nói vừa nháy mắt với Mạnh Đông Đông.
Trong phòng này nhìn là thấy được, mắt Mạnh Lan sưng lên, chắc hôm nay khóc không ít lần.
Mạnh Đông Đông vội nói, "Nhị tỷ, lần này em nhất định sẽ làm thật tốt."
Nhưng cái giọng điệu ấy thực sự tùy tiện, hơn nữa trong mắt hắn chẳng hề có chút hối hận, thậm chí còn có vẻ không sao cả.
"Mọi người làm gì thế?" Cố Yên không vui, "Giúp nó thu xếp thì thu xếp, con đâu có nói không được."
Lời Cố Yên vừa thốt ra, mọi người đều giật mình.
Vẫn là Mạnh Đông Đông mở miệng trước, "Đúng đó, đều là người nhà, nhị tỷ, chị thật biết lý lẽ."
"Cảm ơn anh khen," Cố Yên hờ hững nói, "Nhưng mà Đông Đông, hôm nay vì chuẩn bị chuyện của anh mà tốn hết ba trăm mấy tệ, số tiền này, ta sẽ trừ vào lương của anh trước, đến khi trừ hết số tiền này thì sẽ trả lương cho anh, cũng không quá đáng chứ."
Mạnh Đông Đông cất cao giọng, "Sao lại tiêu nhiều vậy? Không thể nào!"
"Tối nay Thôi Khải Chấn còn muốn mời đi ăn tối, ba trăm tệ còn chưa chắc đã xong, sao nào, ta đưa hóa đơn cho anh xem một chút?"
Cái gì thế này!
Mạnh Lan vội nói, "Diễm Diễm, không quá đáng."
"Tẩu tử, Đông Đông đã hai mươi lăm tuổi rồi, không còn là con nít nữa, chị không đại diện cho nó được."
Mạnh Lan nháy mắt với Mạnh Đông Đông.
Mạnh Đông Đông có vẻ không tình nguyện nói, "Không quá đáng."
Cố Yên gật gù, "Được, anh nhận là được, ta có thể lại sắp xếp công việc cho anh, nhưng chúng ta phải nói rõ ràng, lần này anh cần phải làm cho tốt, nếu lại làm chuyện phạm pháp thì tự anh gánh, ta tuyệt đối sẽ không quản nữa!"
Mạnh Đông Đông không có chút nào xấu hổ, "Nhị tỷ, chị yên tâm, em sau này tuyệt đối sẽ làm thật tốt."
"Mai Tử!" Cố Yên gọi Cố Xuân Mai đang làm bài tập trong phòng, "Đem giấy bút lại đây."
"Nhị tỷ, làm gì vậy?"
"Nói miệng không có bằng chứng, viết giấy cam đoan đi," Cố Yên không chút ngạc nhiên nói, "Từ xưa đến nay đều vậy cả, em không lẽ không muốn chứ?"
"Sao có thể chứ, em viết!"
Mạnh Lan đứng một bên, thấp thỏm lo âu trong lòng hơi buông lỏng, nghĩ bụng, Diễm Diễm thật là biết lý lẽ, sớm biết cô ấy đồng ý dễ dàng để Mạnh Đông Đông ở lại thì cô đã không lo lắng đến thế.
Cố Yên cất kỹ giấy cam đoan có dấu tay của Mạnh Đông Đông vào túi, nói với Cố Khải Trung, "Cha, gọi con đến chỉ nói chuyện này thôi ạ?"
Cố Khải Trung gật đầu, "Đúng, chỉ có chuyện này thôi."
Cố Yên đứng lên, "Được, con về suy nghĩ xem, thu xếp xong rồi sẽ qua nói cho mọi người biết, con về trước ạ."
Cố Giang Hà vội nói, "Cha, mai con còn phải đi làm, muộn rồi, con cũng đi."
Mạnh Lan muốn tiễn bọn họ, bị Cố Yên gọi lại, không cho đưa.
Xe dừng ở ven đường, Cố Giang Hà và Cố Yên cùng nhau ra ngoài.
Cố Giang Hà nhỏ giọng hỏi, "Tỷ, sao tỷ không giận?"
"Sao lại không giận?"
Cố Giang Hà khó hiểu, "Vậy sao tỷ không thể hiện ra, còn rộng lượng với Mạnh Đông Đông vậy?"
Cố Yên cười lạnh, "Bình lặng mà giết, chưa từng nghe sao? Cái loại người như Mạnh Đông Đông không sửa được tật trộm cắp đâu, ta muốn để hắn một lần đủ sống!"
Cố Yên vốn nghĩ đều là người thân cả, nuôi thêm người vô dụng cũng chỉ như nuôi thêm người vô dụng thôi, không ngờ hắn lại ăn cháo đá bát, hảo ý thu xếp công việc cho hắn, không cần hắn cảm ơn, cũng không cần hắn vì mình làm gì, đến cuối cùng hắn còn quay ra hại cô, thực sự coi Cố Yên này là ăn chay à!
Đừng nói là em rể, ngay cả em trai ruột làm ra loại chuyện này, cô cũng sẽ không nương tay, không, mà là càng không thể mềm lòng!
Không biết sao, đi bên cạnh Cố Yên, Cố Giang Hà bỗng nhiên rùng mình. Chắc là trời lạnh quá đi!
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận