Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 759: Nói điều kiện thành công (length: 3958)

Cố Hướng Nam nói, "Ngươi muốn biết cũng được, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện."
"Ngươi vậy mà dám ra điều kiện với ta. . ." Trần Phỉ đột ngột lớn giọng, "Ngươi dùng chuyện này uy hiếp ta? Hừ, ngươi tưởng ta sợ chắc, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, dù có bán khách sạn đi, gia sản nhà ta cũng không phải lũ nghèo kiết xác các ngươi có thể sánh!"
"Đúng vậy, bọn ta đúng là không bằng ngươi, nhưng từ trên cao rơi xuống thấp, còn ai thèm nịnh bợ ngươi nữa?"
Môi Trần Phỉ run lên không nói nên lời, nàng không cãi lại được, vì Cố Hướng Nam nói đều là sự thật!
Không biết bao lâu sau, Trần Phỉ mới nói, "Điều kiện của ngươi là gì, nói đi."
"Rất đơn giản, đừng nhằm vào bọn ta trong ký túc xá nữa, không hợp nhau thì thôi, đừng gây chuyện với bọn ta là được, đặc biệt là với Vương Hiểu Điềm."
Trần Phỉ nghiến răng, "Được, vậy ngươi nói cho ta, làm sao ngươi biết."
Chuyện nhà mình đến chính nàng còn không rõ, Cố Hướng Nam sao mà biết?
"Người lớn trong nhà ta làm công tác đầu tư, ta trước đây ở chỗ người lớn vô tình thấy dự án khách sạn của các ngươi muốn bán, nên đặc biệt để ý một chút." Cố Hướng Nam bình thản nói, "Yên tâm, ta không nói lung tung ra ngoài."
Dựa vào cách Cố Hướng Nam giải quyết mọi việc thường ngày, Trần Phỉ tin Cố Hướng Nam nói thật.
"Được, cứ theo lời ngươi nói, nhưng mà. . ." giọng Trần Phỉ sắc bén lên, "Nếu như ngươi dám nói năng bậy bạ ra ngoài, đừng trách ta không khách khí!"
Cố Hướng Nam nhàn nhạt nói, "Ta không có nhiều chuyện đến thế!"
Trở về ký túc xá, Trần Phỉ chưa rửa mặt đã nằm xuống, Vương Hiểu Điềm lén lút nhắn QQ cho Cố Hướng Nam hỏi mọi việc thế nào, Cố Hướng Nam gửi cho nàng một cái biểu tượng yên tâm.
Sáng sớm hôm sau thức dậy, Trần Phỉ liền thu xếp hành lý xin nghỉ về nhà.
Trần Phỉ vừa đi, Từ Phương Phương cùng Vương Hiểu Điềm lập tức vây quanh Cố Hướng Nam, nhao nhao hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Cố Hướng Nam chỉ nói là, hôm qua buổi tối nói chuyện kỹ với nàng, cảm thấy Trần Phỉ cũng còn biết lẽ phải, nhưng không biết vì sao lại đi.
Trần Phỉ đi, Vương Hiểu Điềm hoàn toàn thả lỏng, Cố Hướng Nam nhìn nàng mấy lần đem quần áo Trình Tỉnh Nhiên mua cho nàng hôm qua lấy ra, lại nhét trở vào tủ, cuối cùng vẫn là mặc quần áo nửa cũ nửa mới của mình.
"Hướng Nam, khi nào thì ngươi có thể hỏi giúp ta chuyện làm thêm?"
Nhân lúc Từ Phương Phương ra ngoài múc nước, Vương Hiểu Điềm nhỏ giọng hỏi Cố Hướng Nam.
Cố Hướng Nam đã hỏi xong, "Làm ở quán sủi cảo, một tiếng tám đồng, mỗi ngày từ năm giờ đến tám giờ, một tuần trả tiền một lần, nếu được thì chiều ta liên hệ dẫn ngươi đi phỏng vấn."
Vương Hiểu Điềm nuốt một ngụm nước bọt, "Không phải là quán bách vị sủi cảo cạnh trường mình chứ."
Cố Hướng Nam vừa định nói phải, nhưng cô nghĩ lại rồi nói, "Nếu như ngươi không muốn đi quán ở cạnh trường mình, có thể tìm cho ngươi một quán hơi xa chút, nhưng nếu xa thì đi lại có thể tốn thời gian."
Ai cũng có lòng tự trọng, đặc biệt là người mới yêu, chắc chắn nàng sợ Trình Tỉnh Nhiên nhìn thấy.
Vương Hiểu Điềm mấp máy môi, "Hướng Nam, phiền ngươi hỏi giúp ta quán ở xa một chút đi."
Cố Hướng Nam không chút do dự, nói không thành vấn đề.
Sau đó tiếp tục ra ngoài gọi điện thoại cho người phụ trách công việc sắp xếp.
"Ngụy tổng, chào ngài, tôi là Cố Hướng Nam."
"Cô Cố, chào cô, chào cô," Ngụy tổng không dám không nhiệt tình, "Chủ tịch đã dặn dò rồi, mọi yêu cầu bên cô đều có thể đưa ra."
- Cập nhật xong, ngủ, ngủ ngon!
Oa oa cuối cùng cũng muốn khai giảng. . .
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận