Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 70: Châm ngòi ly gián (length: 8087)

Nụ cười trên mặt Vương Hữu Lễ cứng đờ, hắn nhìn cô gái ngồi cạnh Tề lão bản với ánh mắt có chút lạnh lùng. Vì hắn cũng đi sớm về muộn nên số lần chạm mặt cô gái này không nhiều, mỗi lần gặp đều chủ động chào hỏi nhưng nàng đều hờ hững, vì vậy về sau gặp lại hắn không chào nữa.
"Quán sủi cảo cơ bản không có khách quen thừa lại sủi cảo, dù có thì cũng để dành cho người ăn xin, sủi cảo ở quán đều gói và nấu ngay", Vương Hữu Lễ cố nén khó chịu, cười nói, "Sủi cảo ta để đây, các ngươi cứ ăn tự nhiên, ta đi nghỉ trước."
Vương Hữu Lễ không thể trút giận, hắn quay người bỏ đi. Bọn họ có ăn hay không thì tùy, hắn nghĩ chuyện này tuyệt đối không thể kể cho Cố Diễm Diễm, không thể gây thêm phiền phức cho Diễm Diễm tỷ.
"Trương Ngọc Văn, ngươi nói lung tung gì vậy, béo tỷ không phải người như thế đâu!", Tiểu Tùng có chút tức giận, "Ngươi thích ăn thì ăn, không ăn thì bọn ta ăn!"
"Xin lỗi nha, tôi nói chuyện không suy nghĩ.", Trương Ngọc Văn áy náy nói.
Tiểu Tùng bực bội lườm nàng, "Không biết nói chuyện thì đừng có nói!"
"Tiểu Tùng sao lại nói Văn Văn thế", Cẩu Tử lên tiếng, "Nàng đâu có cố ý."
Tiểu Tùng tức giận nói, "Cái gì không cố ý, nàng chính là cố ý đó."
Trương Ngọc Văn cuống lên, vội vàng nói, "Mọi người đừng ầm ĩ, đều tại tôi không tốt."
"Đừng ai ầm ĩ nữa, ngồi xuống ăn cơm đi", Tiểu Tề thản nhiên lên tiếng, "Cương Tử, đi lấy cho ta ít tỏi, ta muốn ăn sủi cảo!"
Trương Ngọc Văn lập tức ngọt ngào nói, "Sủi cảo do tôi gói cũng ngon lắm đó, lần sau tôi làm sủi cảo cho mọi người ăn nha. Tiểu Tùng, đừng giận nữa, lại đây nếm thử món trứng chiên cà chua xào của tôi đi."
Bầu không khí vui vẻ trong sân nhỏ lại được Trương Ngọc Văn khuấy động, nhưng cũng đã muộn, mọi người không tụ tập lâu, sau khi Tiểu Tề đi trước, mọi người cũng dần tản ra.
"Cẩu Tử ca, anh nói quán sủi cảo có kiếm được tiền không?"
"Chắc chắn là có chứ."
"Quán sủi cảo kiếm tiền, Cố tỷ sao lại cho người đồng hương của nàng ở đây cùng chúng ta, nhà mình chúng ta cũng phải đi thuê mà." Giọng nói của cô gái nhỏ rất dễ nghe, chỉ là tâm địa không tốt lắm.
"À, cái đó à, béo tỷ trước kia nói là đã trả tiền thuê nhà rồi mà."
"Thật sao, tôi không biết đó, còn tưởng là ở không đấy chứ."
"Hữu Lễ ca tốt thật, thường xuyên mang sủi cảo cho chúng ta ăn."
Giọng cô gái nhỏ rất nhỏ, "Nhưng ai biết sủi cảo đó có phải thừa hay không."
"Văn Văn, cậu đừng có nói vậy mãi", A Thanh xen vào, "Béo tỷ với Hữu Lễ ca không phải người như thế đâu, cậu về trước đi, bọn tớ dọn dẹp là được rồi. Cẩu Tử, Tề ca dặn cậu với Đại Tráng tiễn Văn Văn một đoạn."
"Không cần tiễn đâu, mình tự về được mà, mọi người mệt cả ngày rồi, vất vả rồi."
"Vậy không được đâu, việc Tề ca dặn chúng ta phải làm cho bằng được."
Giọng Trương Ngọc Văn ngọt ngào, "Vậy được rồi, tôi về trước nhé, ngày mai gặp."
Vương Hữu Lễ ngồi trong phòng nhỏ của mình, cau mày không dứt. Hắn không thể tiếp tục ở lại nơi này được nữa.
Cho nên khi Vương Hữu Lễ nói với Cố Yên rằng muốn ứng trước tiền lương để thuê phòng thì Cố Yên rất ngạc nhiên.
"Trung tâm điều động lớn như vậy, không ở cũng phí, với lại cũng đâu phải không trả tiền nhà cho bọn họ đâu, có gì mà ngươi không yên lòng?"
"Chủ yếu là con muốn ở gần cửa hàng chúng ta hơn chút." Vương Hữu Lễ tất nhiên không kể cho Cố Yên về chuyện xảy ra hôm liên hoan tối nọ, "Con đi tới đi lui cũng không tiện, mệt quá."
"Rèn luyện nhiều một chút cũng có sao đâu, đỡ cho ngươi chuyên môn đi chạy bộ.", Cố Yên đánh giá thần sắc của Vương Hữu Lễ, hỏi, "Hay là ngươi mâu thuẫn với bọn họ, ở đó không thoải mái?"
"Không có, không có, ở chung rất tốt, con vẫn là muốn ở gần một chút."
Cố Yên không lộ vẻ gì, "Ta định mua thêm mấy cái quạt điện cho cửa hàng, với lại mua thêm một cái tủ lạnh, hai ngày trước đã bàn xong với bên trung tâm thương mại, đang tính toán mấy ngày này doanh thu đủ sẽ qua lấy, chuyện thuê phòng của ngươi cứ từ từ."
Vương Hữu Lễ cắn răng, "Vâng, Diễm Diễm tỷ, dù sao cũng không gấp, con đợi chút."
Cố nhịn mấy ngày hắn vẫn nhịn được, không đến mức không thể chờ thêm được nữa, dù sao buổi tối đôi khi đánh bài với họ cũng vui vẻ, Diễm Diễm tỷ đã rất giúp hắn rồi, hắn không thể gây thêm phiền phức cho Diễm Diễm tỷ.
Vương Hữu Lễ là người như thế nào, trong nguyên tác «Biển Cả Nhân Sinh» không có viết, vì hắn chết rất nhanh, nhưng khi ở chung Cố Yên cảm thấy hắn là người làm việc chu đáo, khéo léo, đối nhân xử thế tốt, hơn Cố Giang Hà nhiều. Nếu không có chuyện gì đặc biệt chắc chắn hắn sẽ không vội vã đưa ra ý muốn thuê phòng ở riêng như vậy.
Hai ngày tiếp theo, Cố Yên luôn quan sát nhưng không phát hiện điều gì đặc biệt.
Đến hôm nay, nàng hẹn với trung tâm thương mại đến mua tủ lạnh và quạt, nên sáng sớm hôm nay nàng không đến trung tâm điều động mà đến trung tâm thương mại sắp xếp xong mọi chuyện, lắp đặt ở cửa hàng gần xong rồi mới qua bên trung tâm điều động.
Lúc đó cũng đã hơn mười giờ.
Nàng dắt xe đạp của Hoàng Thu Oánh vào hậu viện vừa định xuống xe thì nghe thấy giọng nói của Trương Ngọc Văn.
"Tráng ca, có phải là tôi hơi vụng về không?"
"Không có mà."
"Nhưng sao tôi cảm giác Cố tỷ chẳng thích tôi tí nào, lần trước bảng công thức tôi học không được." Trương Ngọc Văn sụt sịt mũi, "Sau đó Cố tỷ không dạy tôi nữa, tôi chỉ là chậm tiêu chút thôi chứ đâu có phải không học, nếu ghét tôi, cũng phải dạy cho tôi biết chứ."
Cố Yên nhếch miệng cười, xem ra khi còn nhỏ chịu đựng nhiều thiệt thòi nên mới trở thành một trà xanh! Nàng có ghét Trương Ngọc Văn sao. Không, trước đây thì không, về sau thì khó nói.
"À, béo tỷ không phải người như thế đâu, cậu đừng nghĩ vậy, lần sau học lại là được." Đại Tráng đúng là một thẳng nam, hắn hoàn toàn không hiểu lòng dạ gian xảo của con gái.
"Không chỉ có lần này đâu, còn có lần trước nữa, một buổi tối nọ chị ấy nói chuyện với Tề ca, cố tình tránh mặt tôi không cho tôi nghe, chẳng xem tôi là người một nhà chút nào."
"Này nha, Văn Văn, cậu nghĩ nhiều rồi đó, Tề ca và béo tỷ là chủ, việc của họ mình cũng đâu có nghe được, cậu thật không nên nghĩ nhiều."
"Tề ca là chủ tôi phục, mỗi ngày chạy đi chạy lại vất vả như vậy, có đôi khi muộn còn chưa về, cậu xem chị ta đi, chỉ bận bịu cái quán bánh sủi cảo kia, loại người này thì tính là chủ cái gì, hơn nữa lương chị ta cũng có thiếu đâu, cậu xem hôm nay chị ta lại không tới đấy!"
Cố Yên nổi giận, đồ Trương Ngọc Văn, lại đi ly gián người khác!
Cố Yên vừa định lên tiếng thì không ngờ Tiểu Tề đột ngột trở về, hắn đứng sau lưng Cố Yên, nhỏ giọng nói, "Nghe thêm chút đi."
"Cậu nói vậy cũng giống như thật đấy, béo tỷ gần đây đúng là hay bận việc quán bánh sủi cảo của chị ta."
"Các cậu tình nguyện ở cùng Tề ca, là vì hắn trượng nghĩa, còn như Cố tỷ người chẳng có chút cố gắng nào như vậy dựa vào đâu mà làm chủ chúng ta chứ!"
"Ha ha", Đại Tráng cười gượng, "Văn Văn, nói thật nếu không có béo tỷ thì cũng sẽ không có trung tâm điều động này đâu."
"Dù sao tôi không phục. Chị ta còn để Vương Hữu Lễ mang sủi cảo về cho chúng ta ăn, chị ta nói không phải thừa, ai mà tin cho được."
Cố Yên nghe đến đây thì nhíu mày, nàng hình như đã biết nguyên nhân Vương Hữu Lễ muốn chuyển ra ngoài ở rồi!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận