Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 197: Lễ vật (length: 7903)

Nhìn thấy Cố Giang Hà, Cố Yên vẫn rất vui mừng, nàng đưa quả bóng cho Hà Tiểu Sanh, nhanh chóng chạy tới, đứng trước mặt Cố Giang Hà, nàng cẩn thận đánh giá một chút, hơi nheo mắt, gật đầu cười nói, "Ừm, quả là khí hậu ở thủ đô tốt, tự tin, trông cũng đẹp hơn."
Ba tháng không gặp, cảm giác Cố Giang Hà mặt mày rạng rỡ hơn nhiều, khí chất u uất tan đi, hắn thực sự trở thành chàng trai rạng ngời ánh nắng trong nguyên tác của [biển cả nhân sinh], khiến Quý Bạch Tình vừa gặp đã cảm mến.
Cố Yên rất vui, cảm thấy nỗ lực của mình không uổng phí.
Cô gái trước mặt, cột tóc đuôi ngựa cao, mặc chiếc áo len tự đan màu vàng nhạt, quần đen, trời lạnh khiến ống tay áo xắn lên, lộ ra một đoạn nhỏ cánh tay, trông rất tươi tắn.
Nhìn người trước mặt, nụ cười tươi rói trên mặt Cố Giang Hà chợt khựng lại trong giây lát, khi nãy tỷ ấy nhìn mình, hắn cảm giác như đang nhìn một người xa lạ, có lẽ vì quá lâu không gặp chăng?
"Tỷ, sao tỷ chỉ mặc áo len, không lạnh sao?"
Vì đá bóng nóng, Cố Yên cởi áo khoác, áo len trên người nàng là do Vương Á Cầm đan cho, "Vừa chơi bóng với đồng nghiệp xong, không lạnh, đi thôi, vào phòng trong."
Cố Yên nói rồi dẫn Cố Giang Hà đi về phía văn phòng được hai bước, nàng nhớ ra điều gì đó, nhìn xung quanh, bực bội hỏi, "Xe của ngươi đâu?"
"Thẩm chủ nhiệm lái xe đưa ta tới."
Cố Yên sợ mình nghe lầm, lại hỏi, "Ngươi nói ai? Thẩm Du Thành?"
"Đúng mà, là anh ấy, sao thế?" Cố Giang Hà không hiểu.
Ta lạy trời, Thẩm Du Thành tới à!
Cố Yên hắng giọng một tiếng, giả vờ rất bình tĩnh, "Hắn lái xe mà ngươi cũng dám ngồi, hắn không có bằng lái. Ngươi có biết không?"
Cố Yên vừa nói, Cố Giang Hà có chút rùng mình, hình như kỹ thuật lái xe của Thẩm chủ nhiệm cũng không ra gì.
"Đúng rồi, hắn lấy xe ở đâu ra?" Cố Yên tò mò hỏi.
"Là anh họ của Thẩm chủ nhiệm từ thủ đô về, ta cũng nhờ xe anh ấy về, nghe nói là muốn đón bà Giang lên thủ đô ở qua mùa đông."
Cố Yên càng tò mò hỏi, "Sao ngươi lại đi được xe của anh họ anh ấy?"
"Trước đó ta có nói với Bạch Tình hôm nay xong việc sẽ về, kết quả hôm trước Bạch Tình gọi điện thoại cho ta nói anh họ Thẩm Du Thành vừa hay muốn về, có thể cho ta đi nhờ, đỡ phải chen chúc xe lửa. Đúng rồi, Thẩm chủ nhiệm sao không qua đây, ta đi gọi anh ấy."
Cố Yên muốn nói "Ta đi cùng ngươi", nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại thôi, nói, "Ngươi đi gọi đi, ta đi pha trà."
Từ khi Cố Yên thường xuyên ở lại bên này, trong văn phòng đã có lò sưởi, đốt cả ngày, đến tối trong phòng rất ấm áp.
Nàng lại sắm bộ ấm trà, mệt mỏi thì nghỉ ngơi một chút trong phòng, uống chút trà, vô cùng thoải mái.
Thời gian muộn không nên uống trà, Cố Yên là vì Cố Giang Hà tới mới pha, trà vừa pha xong, Cố Giang Hà cũng quay lại, nhưng chỉ có một mình hắn.
"Thẩm chủ nhiệm đâu?" Cố Yên làm bộ thản nhiên, vừa nói vừa đưa chén trà cho Cố Giang Hà, "Của ngươi đây."
"Thẩm chủ nhiệm nói lát nữa phải về rồi, anh ấy không qua," Cố Giang Hà vừa nói vừa lấy ra một chiếc túi nhỏ đưa cho Cố Yên, "Tỷ, em mua cho tỷ cái này."
Cố Yên ngạc nhiên, "Ngươi còn mua quà cho ta à."
"Chắc chắn rồi, nhưng mà không đắt đâu."
Cố Yên mở túi giấy ra, lấy một chiếc hộp không mấy đẹp mắt, vừa mở ra liền bật cười, "Được đấy, đúng là biết chọn."
Hộp không đẹp, nhưng đồ bên trong lại rất ổn, một đôi bông tai ngọc trai, kiểu dáng của bông tai không phức tạp, nhưng hạt ngọc rất dịu, độ bóng cao, Cố Yên rất thích.
Cố Diễm Diễm có lỗ tai, trước kia nàng hay đeo một đôi bông tai đồng, Cố Yên chê xấu nên đã gỡ ra, sau đó nàng cũng không đeo bông tai nữa.
Không ngờ Cố Giang Hà lại mua cho nàng một đôi bông tai ngọc trai, không tệ, thật không phí công đau cái thằng em này.
Nàng đeo luôn vào tai, sau đó lắc lư trước mặt Cố Giang Hà, "Đẹp không?"
"Đẹp!" Cố Giang Hà cười nói, "Xem ra mắt nhìn của em cũng không tệ."
Cố Yên cười hắn, "Sao lại ra vẻ bà cụ non thế?"
Ra ngoài ba tháng, Cố Giang Hà đúng là chín chắn hơn nhiều, cũng trầm ổn hơn nhiều, dù sao cũng là người đã từng trải sự đời, không giống trước kia.
Cố Giang Hà nhấp một ngụm trà rất cảm khái, nói, "Tỷ, lúc em đi chỗ này còn chưa xây xong, giờ chỗ nào cũng tràn đầy sức sống rồi, đúng là thay đổi nhanh thật."
"Ba tháng mà, đương nhiên là có thay đổi rồi, ngươi gặp Bạch Tình chưa?" Cố Yên hỏi.
Nhắc đến Quý Bạch Tình, Cố Giang Hà có chút ngại ngùng, "Nàng đang bận, gặp mặt một lần rồi, ngày mai nàng được nghỉ."
Hà Tiểu Sanh chạy đến nói với Cố Yên rằng dì Triệu đang hỏi có giữ cơm cho Cố Giang Hà bọn họ không, Cố Giang Hà vội nói, "Tỷ, em thấy Hữu Lễ rồi, nhưng vẫn chưa gặp qua chú Đại Hải và thím Đại Hải, em định tối nay hai chúng ta cùng qua một chuyến đi. Em về lần này mà không qua thăm một chuyến thì cũng không được."
Cố Yên đưa cổ tay nhìn đồng hồ một chút, nếu lái xe về thì cũng không muộn... Chỉ là...
"Ngươi tự đi đi, ta đã gặp thím Đại Hải rồi. Bà ấy không thích ta, ta qua cũng chỉ nhận mặt lạnh của bà ấy thôi."
Nói thật, thím Đại Hải không mấy ưa Cố Diễm Diễm, cho dù bây giờ Cố Diễm Diễm đứng trước mặt bà khác đi, Cố Yên đi qua bà cũng vẫn sẽ lạnh nhạt. Cố Yên thực sự nghi ngờ, việc bà làm cho Vương Hữu Lễ mang áo bông đến cũng không phải là cam tâm tình nguyện.
Cố Giang Hà cười khẩy một tiếng, "Ai bảo trước đây tỷ không biết điều làm gì, nhưng mà tỷ đi cùng em, bà ta không dám thế đâu."
"Không muốn đi."
"Đi mà, em một mình cũng lười đi, với cả không đi thì tỷ cũng phải về thôi."
"Vì sao?"
Cố Giang Hà nói, "Thẩm chủ nhiệm nói bà Giang muốn lên thủ đô ở qua mùa đông, đến đầu xuân mới về, nói muốn bàn giao nhà cho tỷ, kêu tỷ về một chuyến."
Cố Yên có chút ngạc nhiên, chẳng phải bà Giang nói không đi sao, sao bà ấy lại đi, nếu vậy, nàng đúng là nên về một chuyến.
Cố Yên nghĩ một lúc rồi nói, "Được thôi, vậy ta về một chuyến, nhưng chúng ta nói rồi nhé, không ăn cơm ở chỗ chú Đại Hải."
"Ừm, chúng ta qua thì sẽ nói là đã ăn rồi."
Nếu đã quyết định về, Cố Yên cũng không chậm trễ, bảo Cố Giang Hà ngồi uống nước trước, nàng quay về ký túc xá mặc áo lông, thu dọn đồ đạc một chút, dặn dò Hà Tiểu Sanh vài câu, nói mình cùng xe của Thẩm Du Thành về, nếu như nàng về thì sẽ gọi điện thoại cho Hà Tiểu Sanh trước, để cô ấy ra đón.
"Không thành vấn đề tỷ béo," Hà Tiểu Sanh lưu luyến không muốn rời Cố Yên, dặn dò, "Tỷ đi sớm về sớm nha."
Khi Cố Yên vội vã rời khỏi nhà bà Giang, nàng không mang quần áo thay qua đây, may mà nàng có tiền, không có thì sẽ mua, bộ áo khoác dài quân đội màu xanh đen nàng đang mặc chính là mới mua, cổ lông là lông chó thật, sờ vào vừa mượt vừa mềm.
Đặt ở thời hiện đại thì bộ đồ này chắc chắn sẽ bị chê quê mùa, nhưng ở thời đại này, đây lại là mốt nhất, dù sao nàng vừa mua về mặc thì dì Triệu đã thèm thuồng lắm rồi, bà ta cũng muốn, nhưng vì quá đắt nên cuối cùng vẫn không nỡ.
Hạt tuyết rơi hơi lớn, tạt vào mặt lạnh buốt.
Cố Yên cùng Cố Giang Hà vừa nói chuyện, vừa đi về phía cổng lớn.
Thẩm Du Thành mặc áo khoác, tựa vào đầu xe, tay kẹp một điếu thuốc, thấy Cố Yên đi tới, anh ta quay sang, có vẻ điềm tĩnh hơn trước kia, trong ánh mắt anh ta thoáng mang theo vài phần phong thái, sự sắc sảo toát ra khiến người ta lo sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận