Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 145: Thẩm Du Thành lễ vật (length: 7682)

Cố Yên thản nhiên nói, "Ít nhất cũng phải một trăm bảy tám cân."
Hà Tiểu Sanh kinh ngạc đến mức miệng há hốc, một trăm bảy tám cân ư?
"Vậy ngươi phải giảm trong bao lâu mới giảm được như vậy?"
"Bốn năm tháng."
Bốn năm tháng mà giảm được nhiều vậy!
Hà Tiểu Sanh kinh ngạc giơ ngón cái với Cố Yên, "Ngươi thật sự quá nghị lực!"
Nghĩ lại mà thấy kinh, Cố Yên cười nhìn nàng, "Chỉ cần đã quyết định thì không có việc gì không thành, ngươi nói đúng không?"
Cố Yên có ý khác, khiến nhịp tim Hà Tiểu Sanh cuối cùng hẫng một nhịp, rất nhanh nàng liền trở lại bình thường, chậm rãi nói, "Vậy sau này ta cũng gọi ngươi béo tỷ giống bọn họ."
"Gọi thì cứ gọi, ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải dậy sớm."
Bọn họ muốn tận dụng ngày mai một ngày để kéo 30 tấn phế thép ra ngoài, chuẩn bị xong xuôi rồi phải sửa đường, thời gian tới sẽ rất bận rộn.
"Béo tỷ, ta muốn học quản lý với ngươi." Trong giọng nói Hà Tiểu Sanh có chút thấp thỏm.
Buổi tối lúc chạng vạng, Hà Tiểu Sanh đã muốn nói chuyện với Cố Yên, nhưng Cố Yên cứ bận suốt, không có cơ hội thích hợp, cho nên Hà Tiểu Sanh mới chọn thời điểm này.
Cố Yên cũng không kinh ngạc, "Được thôi, vậy từ giờ về sau ngươi theo ta."
Cố Yên vậy mà không hỏi chính mình sao?
"Béo tỷ..." Mặt Hà Tiểu Sanh lộ vẻ kích động, "Cảm ơn ngươi."
"Được rồi, đừng cảm ơn, mau ngủ thôi."
"Vâng!"
Chui vào trong ổ chăn ấm áp, Cố Yên rất nhanh đã vào giấc, nàng không biết rằng, Hà Tiểu Sanh rất lâu rất lâu rồi không thể ngủ được. . .
Hôm nay Cố Yên nói với nàng "Muốn thử làm hòa với bản thân lúc trước", nàng bắt đầu thử buông bỏ cố chấp của mình, học cách đối mặt với thế giới này một cách bình thản, lý tính, đối đãi mọi thứ xung quanh, nàng phát hiện bản thân có một cảm giác nhẹ nhàng chưa từng có trước đây.
Càng nghĩ, Hà Tiểu Sanh càng hiểu ra, nàng sẽ ngày càng rời xa con người mình trước kia, đồng thời nàng sẽ có một tương lai hoàn toàn thuộc về mình!
Công việc cũng không vì ngươi ngủ sớm hay muộn mà thay đổi, thời gian cũng không vì chúng ta bận rộn mà lặng lẽ trôi đi, tất cả đều đang tiến về phía trước.
Ba mươi tấn hàng đã chuyển xong, đất đá vụn đã được đổ đầy, đá, xi măng, nhựa đường cùng các vật liệu sửa đường khác cũng đã đến, thủ tục sửa đường cũng đã xong, là có thể khởi công.
Sửa đường không phải như lợp nhà, chỉ cần làm xong nền tảng là có thể lát, bởi vì bọn họ phải có xe lớn đi lại, nên lần này họ mời đội sửa đường chuyên nghiệp, vật liệu sửa đường cũng được mua theo yêu cầu của đội thi công.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, rất nhanh liền bắt đầu làm.
So với lần xây dựng cơ bản trước đây, lần sửa đường này tương đối nhẹ nhàng hơn, bởi vì thi công không cần Cố Yên quản, phần lớn công nhân đều là người của đội thi công, cũng không cần Cố Yên phải để ý, việc nàng cần làm là điều phối.
Tuy nói là tương đối, nhưng Cố Yên vẫn rất bận rộn, may mà lần này có Hà Tiểu Sanh, có lúc chỉ cần dùng miệng là xong, không cần phải nhúng tay vào, điều này làm nàng có thêm thời gian rảnh, những lúc không bận sẽ tự pha cho mình một tách trà nóng, mệt mỏi sẽ tìm chỗ khuất nghỉ ngơi một chút. . .
Không thể không nói, Hà Tiểu Sanh đã thay đổi thái độ, bắt đầu trở nên đáng yêu, tính cách nàng rất cởi mở, phóng khoáng, ai cũng có thể hợp được, xe máy của nàng dựng ở căn cứ, ai thích cứ lấy đi.
Tiểu Tùng bọn họ bị Trương Ngọc Văn làm cho sợ rồi, thấy Hà Tiểu Sanh là con gái mới đầu cũng không muốn nói chuyện với nàng, sau thấy nàng và Trương Ngọc Văn không giống, nên dần buông lỏng, mấy người họ cũng đều thân nhau.
Hà Tiểu Sanh quả không hổ là cô bé lớn lên từ một gia đình giàu có, làm việc gì cũng có chừng mực, trong đời sống cá nhân có thể hòa mình với mọi người, khi vào công việc thì nên làm sao thì làm vậy, không hiểu thì hỏi.
Cách Hà Tiểu Sanh đối nhân xử thế khiến Cố Yên dần dần an tâm hơn nhiều, nàng không phải muốn thay đổi Hà Tiểu Sanh gì cả, mà là cảm thấy, một đời người không dễ dàng gì, trong khả năng của mình, có thể giúp một tay thì nên giúp!
Mọi chuyện đều diễn ra rất thuận lợi, chỉ có điều thời tiết không được tốt, đến ngày thứ tư, vào lúc chiều tà thì trời nổi gió, ngày hôm đó u ám, đến hôm sau thì trời đổ mưa, mặc dù mưa mùa thu không lớn, nhưng cũng không thể thi công được.
Cứ đến rồi lại đi, kỳ hạn hoàn thành công việc cũng chậm trễ mất mấy ngày.
Trời mưa mọi người không ra ngoài làm, mấy nam nhân rủ nhau đánh bài, Hà Tiểu Sanh thì giúp Triệu đại tẩu chiên khô đậu, thật ra thì Hà Tiểu Sanh không biết làm, lúc nàng vào bếp, Triệu đại tẩu còn chê nàng vướng chân, nhưng Hà Tiểu Sanh nhất quyết đòi học, còn đưa hai lạng trà "hối lộ" cho Triệu đại tẩu, Triệu đại tẩu mới đồng ý.
Trời mưa Cố Yên cũng không rảnh, nàng mặc áo bông dày cộp, ấp túi nước ấm vào ngực, ngồi trước bàn làm việc tính sổ. . .
Mưa làm ẩm ướt cả thế giới, con đê lớn ở đằng xa trong màn mưa như ẩn như hiện, cả căn cứ giống như một chốn đào nguyên.
Cho đến khi Thẩm Du Thành mặc áo mưa, đẩy xe đạp vào căn cứ vật liệu thép Nhật Hồng, mới phá vỡ sự yên bình này.
"Triệu tẩu, có người tới." Hà Tiểu Sanh nghe thấy tiếng động nên nói trước.
Triệu đại tẩu ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ, Thẩm Du Thành còn mặc áo mưa, bà không nhận ra được, bèn gọi Tiểu Tùng, "Tiểu Tùng, có người tới! Tiểu Tùng"
Tiểu Tùng đang đánh bài nghe nói trời mưa mà còn có người tới, liền đội mưa chạy ra ngoài, tới gần xem, Tiểu Tùng kêu một tiếng "Ây da", "Đây không phải là chị dâu của chúng ta. . . À, là Thẩm ca!"
Chữ "chị dâu" kia suýt chút nữa hắn gọi ra.
Tiểu Tùng vừa kêu xong, liền nhanh chân chạy vào văn phòng, hô, "Béo tỷ, Thẩm ca tới."
Cố Yên nghe thấy "Thẩm ca" cũng không nhận ra ai, nàng chậm rãi đi tới xem, lập tức kinh ngạc, "Thẩm Du Thành, sao anh tới đây!"
"Mau vào trong phòng đi, ngoài kia lạnh lắm." Cố Yên vừa nói vừa vội chạy tới đón Thẩm Du Thành.
"Em đừng ra!" Thẩm Du Thành vừa cất giọng chợt thấy không khí không đúng, mấy tên nhóc đang đánh bài kia đều dồn lại ở cửa phòng xem anh.
Thẩm Du Thành nhìn sang, con quỷ ranh ma Tiểu Tùng vội nói, "Đánh bài, đánh bài thôi!"
Lượng Tử còn muốn khách sáo, "Thẩm ca, cùng chơi không?"
Tiểu Tùng ấn đầu cậu ta xuống, đẩy cậu ta ra, "Thằng nhóc ngu ngốc, không biết nhìn ánh mắt sao!"
Cố Yên âm thầm cầu nguyện, đám nhóc này. . . Vào thời điểm mấu chốt xin đừng làm cô mất mặt!
Nhưng khi thấy môi Thẩm Du Thành tái nhợt, mặc áo mưa ướt sũng, Cố Yên liền không để ý tới gì nữa, mau chóng kéo anh vào ký túc xá.
Vừa vào ký túc xá, Cố Yên liền mau giúp Thẩm Du Thành cởi áo mưa ra, vừa bỏ mũ, mái tóc ướt đẫm dán vào đầu, trông còn đáng yêu hơn trước đây mấy phần.
Ai ngờ áo mưa vừa cởi ra, một vật "bộp" một tiếng rơi ra từ trong áo mưa.
Đồ vật cũng không nhỏ, được gấp trong một cái túi, rất dày. . .
"Đây là cái gì?" Cố Yên quay người nhặt lên, túi vẫn còn mang hơi ấm của Thẩm Du Thành, âm ấm, cô đưa tay ấn ấn. . . Cũng không đoán được là thứ gì.
- Bảo tử chương 3, phiền mọi người đọc xong thì nhớ bỏ phiếu nha, cám ơn mọi người đã ủng hộ, moa moa..Cầu phiếu, cầu bình luận.(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận