Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 68: Tam tiên nhân bánh sủi cảo thêm múi tỏi (length: 7755)

Thẩm Du Thành rất hài lòng rời đi.
Hắn vừa đi, Cố Yên liền thở phào một hơi lớn, nàng tự nhủ phải cẩn trọng hơn, sau này tuyệt đối không nói xấu sau lưng người khác, chuyện này xảy ra một lần là đủ rồi, nhiều lần nữa nàng có thể bị dọa chết, không đáng để bỏ mạng!
Bây giờ đã muộn, Cố Yên rốt cuộc không cần phải cô đơn một mình nữa.
Trên đường về, nàng mua hai cây kem que, cùng Vương Á Cầm mỗi người một cái, liền ngồi trên ghế đá trong công viên thanh niên, vừa hóng gió vừa ăn kem, sau những giờ phút bận rộn, một chút hưởng thụ nho nhỏ, cuộc sống như thế thật sự quá thoải mái.
"Oa, thật là dễ chịu a!" Cố Yên vừa hút kem vừa cảm thán.
Nàng đang nói thật lòng, đã quá lâu quá lâu rồi mới có được cảm giác nhẹ nhõm như vậy, cả thể xác lẫn tinh thần đều đồng loạt buông lỏng, cái trạng thái thoải mái nhất này, là thứ đáng hưởng thụ nhất.
Vương Á Cầm lại cười thành tiếng.
"Cười cái gì chứ, có phải cảm thấy cuộc sống hiện tại thoải mái phát ngấy không?"
Vương Á Cầm ha ha cười, "Ta cười cái chuyện tối nay cậu nói ông chủ nhiệm Thẩm kia ăn bánh sủi cảo nhân tam tiên, mở miệng toàn mùi rau hẹ, còn bị người ta bắt tại trận. Cậu có nhớ lần trước chúng ta ở nhà bà ngoại cậu gói bánh sủi cảo nhân tam tiên, bà ngoại mang cả chậu đi cho cháu trai bánh sủi cảo về cũng không vui, cậu cũng nói như vậy đấy."
Lời Vương Á Cầm còn chưa dứt, Cố Yên đã thở dài thườn thượt, "Cháu trai của bà ngoại với ông chủ nhiệm Thẩm, kỳ thực là một người!"
"Hả!" Vương Á Cầm hoài nghi mình nghe nhầm, "Cậu nói cái gì?"
"Đúng" Cố Yên kéo dài giọng, "Cậu không nghe nhầm đâu, cháu trai của bà ngoại chính là ông chủ nhiệm Thẩm, ông chủ nhiệm Thẩm chính là cháu trai của bà ngoại, chắc cú!"
"Phì!" Vương Á Cầm nhịn không được, cười khúc khích, "Trời ơi, cười chết mất thôi!"
Cố Yên hút kem que, đảo mắt, cũng không ngờ, trùng hợp hắn ba gặp trùng hợp hắn má, trùng hợp ngay một nhà.
Cố Yên thế nào cũng không muốn đi đưa cái bánh sủi cảo này, nàng muốn để Vương Hữu Lễ đi đưa, nhưng Vương Hữu Lễ nhất định bắt Cố Yên phải đi đưa.
"Chị Diễm Diễm, ông chủ nhiệm Thẩm bảo chị đi thì chị đi đi," Vương Hữu Lễ ra vẻ cầu xin, "Chị biết đấy, sau này em còn phải dựa vào ông chủ nhiệm Thẩm mà."
Cố Yên không còn cách nào, vào khoảng giờ bác sĩ tan làm buổi trưa, đem sủi cảo nấu, mang theo hai phần sủi cảo cùng thêm tỏi đến văn phòng Thẩm Du Thành.
Cửa văn phòng Thẩm Du Thành không đóng, Cố Yên vừa đến đã thò đầu vào nhìn một chút, chỉ thấy ông chủ nhiệm Thẩm đang mặc áo blouse trắng cầm cái phiến tử xem, bất quá Cố Yên đoán hắn không nhìn ra được cái bệnh gì, vì lông mày hắn đều nhíu cả lại.
Cố Yên thấy Thẩm Du Thành nhìn thấy mình, đứng thẳng dậy, bước vào văn phòng, "À, ông chủ nhiệm Thẩm, sủi cảo của ngài đây ạ."
Thẩm Du Thành nhìn nàng một cái, cất cái phiến tử đi, rồi thu dọn bàn làm việc, vừa đứng dậy đi rửa tay vừa nói, "Đặt ở đó đi."
"Dạ được! Ngài từ từ thưởng thức, tôi đi trước ạ."
"Chờ đã, lại đây."
Cố Yên ngơ ngác.
Thẩm Du Thành chỉ vào bồn rửa tay, thản nhiên nói, "Lại đây rửa tay."
"Không cần không cần, tôi không cần lãng phí nước của ngài đâu, tôi về nhà rửa là được."
Thẩm Du Thành mỉm cười, "Bảo cô qua đây rửa tay thì cứ qua đây, một lát nữa ăn cơm."
"Tôi ăn cơm? Ở đây?"
"Chẳng lẽ cô cho rằng tại sao tôi lại bảo cô mang hai phần sủi cảo đến đây?"
Trong đầu Cố Yên đột nhiên xuất hiện một tín hiệu chẳng mấy hay ho. Chẳng lẽ bánh sủi cảo nhân tam tiên ăn kèm tỏi, mọi người đã thử qua chưa? Dù sao Cố Yên đã thử qua, nàng còn ăn nguyên một phần!
Lại còn, dưới ánh mắt chăm chú của Thẩm Du Thành!
Nước mắt lã chã!
Nàng biết ngay mà, "Biển Cả Nhân Sinh" bản gốc đều là lừa người, Thẩm Du Thành trong đó căn bản không thâm độc như vậy!
Hương vị rau hẹ cùng tỏi cứ quanh quẩn trong khoang miệng Cố Yên mãi, đến tận buổi tối, nàng đánh răng liền ba lần!
Làm Giang nãi nãi còn cho rằng trí nhớ mình bị rối loạn, bà nhớ rõ ràng Tiểu Cố vừa mới đánh răng xong rồi mà, sao lại đi đánh răng một lần nữa thế?
Liên tiếp mấy ngày, tuy việc kinh doanh quán sủi cảo không bùng nổ, nhưng vẫn luôn phát triển từ từ, lượng khách rõ ràng ngày một đông, qua thời gian ưu đãi, doanh thu cũng tiếp tục tăng lên.
Cố Yên tương đối hài lòng, nàng chính là không muốn xảy ra việc buôn bán bùng nổ đột ngột rồi sau đó lại thất bại, nàng muốn kiểu từ từ như thế này, tăng trưởng đều đặn vững chắc, dựa vào chất lượng sản phẩm mà thành công.
Quán sủi cảo đi vào quỹ đạo, Cố Yên cũng không cần lo lắng gì nhiều, quy chế đã có ở đó, cứ dựa theo quy chế mà làm thôi.
Vương Hữu Lễ thật sự rất biết việc, quan hệ giữa các nhân viên được hắn làm rất tốt, chất lượng sủi cảo ra lò vẫn luôn ở mức rất cao, có hắn ở đó, Cố Yên thực yên tâm.
Cho nên trọng tâm của Cố Yên chuyển hướng sang bên trung tâm điều động một chút, Trương Ngọc Văn quá bất cẩn, nhớ nhầm số người, kết quả điều người nhiều, làm bên đơn vị dùng người thực sự nổi nóng, hơn nữa lẽ ra trung tâm điều động bên này phải phát tiền lương rồi, nhưng vì cô ta bận rộn, nên đã chậm mất mấy ngày.
Tối hôm đó Cố Yên tăng ca, làm bảng công tư ở văn phòng, tiện thể dạy Trương Ngọc Văn một chút.
A Thanh mấy người đánh bài ở hậu viện, Tiểu Tề không đi, hắn ở lại văn phòng.
Hắn đột nhiên nói, "Mập mạp, ta muốn làm cái việc cậu nói kia!"
Cố Yên cúi đầu, không dừng lại mà hỏi, "Vậy nhỡ hai chúng ta có một người phải đi tù, cậu đi hay là ta đi?"
"Cậu! Sao cậu cứ nghĩ tiêu cực thế, cậu là không tin vào bản thân hay là không tin ta?"
Cố Yên xoa xoa đôi mắt nhức mỏi nói với Trương Ngọc Văn, "Văn Văn, không còn sớm nữa, cô về trước đi, kẻo anh trai cô lo cho cô."
Trương Ngọc Văn ngẩn người, rồi nói, "Chẳng phải vẫn chưa xong sao?"
"Không làm nữa, hôm nay mệt quá," Cố Yên nói rồi thu hết bảng biểu lại, "Ngày mai làm tiếp, dù sao cũng muộn rồi, cũng chẳng kém một ngày."
Thực ra Cố Yên cũng không mệt lắm, cố gắng thêm một chút là có thể làm xong biểu, nhưng cái chuyện làm phế liệu này tạm thời không thể để người khác biết, đặc biệt là A Thanh bọn họ, lũ trẻ không biết trời cao đất dày, không biết cái gì nên nói cái gì không nên, lỡ có ai ba hoa hết ra thì không xong.
"Ừ được thôi." Trương Ngọc Văn nói.
Nghe thấy hai chữ "ừ được", Cố Yên không khỏi ngẩng đầu liếc cô ta một cái, "Ừ được" hai chữ này thường chỉ được dùng khi thể hiện sự không tình nguyện trong lòng mình, bình thường đều sẽ nói "Ừ".
Kỳ lạ, cô ta có cái gì không hài lòng, chẳng phải không dạy nữa mà mai dạy tiếp cũng vậy sao? Hay là lòng hiếu kỳ của cô ta mạnh quá, có tăng ca cũng muốn làm cho xong việc?
Lúc Trương Ngọc Văn đi, Cố Yên phát hiện cô ta quay đầu liếc nhìn Tiểu Tề một cái, trong mắt tràn đầy vẻ ấm ức.
Ấm ức? Tha thứ cho Cố Yên không thể nào hiểu được... Tiểu Tề tự nhiên hiểu tại sao Cố Yên lại bảo Trương Ngọc Văn về, đợi cô ta đi rồi, Tiểu Tề mới lên tiếng, "Nếu không phải vào tù thì cậu cứ yên tâm, nhất định không để cậu phải đi ngồi tù!"
"Cậu nghĩ cái gì thế, chúng ta chỉ đang làm ăn, chứ đâu phải làm chuyện phạm pháp," Cố Yên mỉm cười, "Nhưng mà nếu thật có ngày như vậy, cậu nghĩ ta sẽ đem mấy ngày làm cá muối mà cho cậu à?"
- Lễ Quốc Khánh rồi, vẫn chăm chỉ update, cố lên nào mọi người ~~~~ - Đầu tháng xin phiếu, xin đủ loại~~~~ - Update hoàn tất, cảm ơn mọi người đã ủng hộ, hẹn gặp lại vào ngày mai u.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận