Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 168: Khai trừ đi (length: 7559)

Cô kế toán nhỏ vừa ra khỏi cửa đã thở phào một hơi, lại hướng chân tường hung hăng nhổ một bãi nước bọt, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội làm cho các ngươi mất mặt, thoải mái thật!
Tạ Vận Tài bước chân có chút phù phiếm, tối hôm qua uống hơi nhiều, lại còn làm một hồi "Tân lang", vốn dĩ trong lòng đang sướng rơn, nhưng vừa nghe nói vợ mình tìm, lập tức liền có chút khó chịu, nhưng cũng không dám biểu hiện ra bộ dạng không vui.
Tạ Vận Tài vào văn phòng của Mã Ngọc Hương cười tươi rói, "Tức phụ, nàng gọi ta?" Đã thấy Mã Ngọc Hương trong phòng đứng, mặt mày âm trầm, hắn cau mày nói, "Lại làm sao thế, ai chọc nàng không vui à?"
"Ai chọc ta không vui?" Mã Ngọc Hương nghiến răng nghiến lợi nói với hắn, sau đó giơ tay đi tới trước mặt hắn, một cái tát hung hăng giáng xuống, "Ngươi nói ai làm ta không vui!"
Tạ Vận Tài bị một tát này làm cho hồ đồ, tức giận hét vào mặt nàng, "Mã Ngọc Hương, nàng có bệnh à?"
"Được nâng lên làm phó viện trưởng, liền không biết mình họ gì rồi hả? Sao, ta đi tìm chút 'lá phong', bảo ông ta cách chức ngươi xuống thì sao?"
Tạ Vận Tài không dám nổi giận, vội hỏi, "Nàng có ý gì Mã Ngọc Hương!"
"Tối hôm qua ngươi ngủ với ai?"
"Ta ta, chỉ cho phép nàng làm loạn, không cho ta ra ngoài chơi sao? Ta đây cũng là một đấng nam nhi mà, ta ra ngoài chơi một chút thì sao?"
Tình cảm vợ chồng của Mã Ngọc Hương và Tạ Vận Tài đã sớm không tốt, chỉ có điều cả hai đều ở vị trí này, cũng đều đã đến cái tuổi này, ly hôn không hay, những người hiểu chuyện đều biết, bọn họ đã sớm mỗi người một ngả, cho nên Tạ Vận Tài ở bên ngoài thế nào cũng được, chủ yếu không mang người về nhà, Mã Ngọc Hương cũng coi như mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng là không nên đắc tội người, ai cũng không thể đắc tội!
"Có phải cô gái đó tên Ngụy Thư Nhiên không?"
"Thì sao nào?" Tạ Vận Tài không vui nói.
"Ngươi cũng không hỏi xem cô ta sao lại đến phòng tiêu sát, đắc tội với ai!"
Tạ Vận Tài khinh miệt nói, "Ta sao lại không biết? Đắc tội với Hoàng Thu Oánh, còn một cô bác sĩ mới đến, đều là khoa phụ sản, lật không nổi sóng gió gì đâu, có gì đáng sợ."
"Hoàng Thu Oánh? Ngươi xác định không phải là Diệp Như Phỉ?"
Tạ Vận Tài biến sắc, "Nàng nói ai?"
Mã Ngọc Hương nhìn hắn, trong mắt đầy vẻ cười lạnh, "Sao, ra ngoài chơi đến mức tai cũng không dùng được nữa rồi hả?"
"Mã Ngọc Hương nàng đừng có mà ăn nói âm dương quái khí, nàng nói rốt cuộc là Ngụy Thư Nhiên đắc tội với ai?" Tạ Vận Tài rõ ràng có chút luống cuống, bởi vì người đề bạt hắn chính là "lá phong".
"Ngươi đi mà hỏi thăm đi, cả bệnh viện ai cũng biết hai người họ có mâu thuẫn, chỉ có mình ngươi là kẻ ngu không biết. Chưa nói đến, chỉ mỗi việc cô ta đắc tội Hoàng Thu Oánh, ngươi liền xem thường như vậy sao? Hoàng Thu Oánh là người như thế nào ngươi không biết hả, thanh cao muốn chết, nàng tại sao lại thanh cao như thế, người ta có thầy giáo là ngôi sao sáng của khoa phụ sản, học sinh khắp thiên hạ, lúc đắc thế, ngươi có chọc được không?"
Tạ Vận Tài mặt mày hối hận, "Cái con tiện nhân này hại chết ta rồi." Hắn vội vàng tiến sát lại Mã Ngọc Hương, "Tức phụ, hai ta là người một nhà, nàng phải giúp ta, con trai ta còn đang ở nước ngoài đó."
"Cút sang một bên, ta thấy bẩn, tự mình gây chuyện thì tự mình đi mà giải quyết đi!"
"Tức phụ, tức phụ nàng mau nghĩ cách đi."
Mã Ngọc Hương cười lạnh, "Ta còn có thể nghĩ ra cách gì, ngay cả ta còn biết, lúc này chuyện của bệnh viện chắc là đã truyền đi khắp nơi rồi."
Tạ Vận Tài cố nuốt nước bọt, bước nhanh đến bàn làm việc cầm điện thoại lên, bấm số, điện thoại một hồi lâu mới có người nghe máy.
Tạ Vận Tài vừa mở miệng liền chửi, "Đồ vương bát đản nhà ngươi, ngươi muốn hại chết ta có đúng không?"
"Sao thế, Tạ viện trưởng, tối hôm qua chơi không thoải mái à."
"Cút! Đừng gọi ta là Tạ viện trưởng, lão tử bây giờ còn chưa phải là viện trưởng đâu, từ giờ phút này trở đi, vật tư từ nhà máy của bọn ngươi chúng ta không cần, Mẹ nó, không thăm dò tin tức kỹ đã dám đưa đồ cho lão tử, lừa đảo!"
Đối phương nghe xong liền cuống lên, "Tạ à, Tạ khoa trưởng, tôi có việc muốn nói, ngài đừng cúp máy, ngài đợi tôi, tôi lập tức đến ngay."
"Mang người đến đây, ta ở bệnh viện."
Đối phương nghe nói còn muốn mang người đến, liền biết có chuyện chẳng lành, cúp điện thoại, gọi năm sáu thanh niên trẻ tuổi, lái xe thẳng đến bệnh viện.
Tạ Vận Tài nếu thực sự không có tâm nhãn, chỉ dựa vào lời vợ nói, hắn cũng không leo lên được vị trí hiện tại, cúp điện thoại, hắn liền nói với Mã Ngọc Hương, "Tức phụ, nàng phải đi đến chỗ của Diệp Như Phỉ một chuyến, không thể vì một con tiện nhân, mà làm tổn hại đến mối quan hệ của chúng ta, nàng nói có đúng không?"
Diệp Như Phỉ cười lạnh, "Bây giờ mới biết sốt sắng à?"
"Tức phụ, nàng xem nàng nói kìa."
"Chó không chừa tật ăn phân!"
Tạ Vận Tài vội vàng cười làm lành, "Sửa, lần này nhất định sửa!"
Tạ Vận Tài đi ra, Mã Ngọc Hương ấn ấn đồ trong túi cũng đi theo, đi thẳng đến chỗ ngoại tim. Vừa hay gặp Diệp Như Phỉ đang rất thời thượng đi trước một đám bác sĩ, hình như muốn đi hội chẩn.
"Phỉ Phỉ." Mã Ngọc Hương đi tới, thân mật gọi cô ta.
Diệp Như Phỉ rất chảnh, nhưng mặt mũi của Mã Ngọc Hương vẫn muốn nể.
"Mã khoa trưởng."
"Phỉ Phỉ cho tỷ mượn một bước nói chuyện."
Diệp Như Phỉ nhíu mày, "Đợi tôi hội chẩn xong đã rồi nói chuyện nhé."
Được rồi, đừng nhìn y thuật của người ta không được, nhưng đối với công việc vẫn là rất nghiêm túc phụ trách.
Mã Ngọc Hương. Có việc cần đến người, cô ta chỉ có thể chờ.
Diệp Như Phỉ rốt cuộc cũng xong việc, Mã Ngọc Hương lại muốn mặt cũng phải tiến lên, kéo Diệp Như Phỉ vào một văn phòng rồi đóng cửa lại.
"Mã khoa trưởng, cô làm gì vậy!" Diệp Như Phỉ không vui nói.
Mã Ngọc Hương lấy cái hộp nhét vào tay Diệp Như Phỉ, "Phỉ Phỉ, tỷ đến xin lỗi em."
Diệp Như Phỉ không hiểu, mặt mày chính nghĩa, "Xin lỗi tôi làm gì? Đây là cái gì vậy, tôi không cần!"
"Đây là tấm bùa hộ thân tỷ tự mình xin từ chùa về," Mã Ngọc Hương cười làm lành nói, "Không đáng tiền đâu, em cầm chơi."
"Thật sự không đáng tiền à?"
"Thật, tỷ có lừa em bao giờ chưa?"
"Nói đi, chuyện gì?" Diệp Như Phỉ siết cái hộp nhỏ trong tay.
Thấy cô ta nhận, Mã Ngọc Hương có chút yên tâm, "Chả là tại cái tên anh của em làm chuyện hồ đồ mà ra cả, cái đồ không biết xấu hổ đó không chịu ở lại phòng tiêu sát, chạy đôn chạy đáo khắp nơi nhờ vả, không biết làm sao tìm được chỗ anh của em đi, anh của em kẻ hồ đồ không biết gì, thế là lọt bẫy luôn sao?"
"Ngụy Thư Nhiên?" Diệp Như Phỉ hỏi.
Trong lòng Mã Ngọc Hương hơi thót một chút, đồng thời lại thấy may mắn, thầm nghĩ, cũng may bọn họ phản ứng nhanh, xử lý kịp thời, nếu không thì không biết gây ra chuyện gì nữa.
"Đúng, chính là cô ta."
"Thiệt tình, một chút cũng không biết yên tĩnh, cho thể diện còn không biết trân trọng," Diệp Như Phỉ cau mày nói, "Nói với khoa nhân sự một tiếng, đuổi cổ đi."
"Phỉ Phỉ, cuối tuần này chị cho mẹ em cùng đi tắm suối nước nóng nhé."
"Mẹ tôi thích đi hay không thì kệ, dù sao tôi không đi." Diệp Như Phỉ nhướng mắt một cái, "Không có việc gì nữa chứ."
Mã Ngọc Hương đã một đống tuổi đầu còn phải nhìn sắc mặt của một con bé mà làm việc, trong lòng căm hận muốn chết, nhưng hết lần này đến lần khác ngoài mặt lại không dám thể hiện, vội vàng nói, "Không có việc gì, em mau đi làm đi, vậy chị đi đây."
Mã Ngọc Hương nhanh nhanh chóng chóng trở về văn phòng của mình, gọi điện thoại cho khoa nhân sự.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận