Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 96: Nếu như đem Tiểu Cố cùng nàng sư đệ tập hợp lại cùng nhau lời nói (length: 7629)

"Cái gì thế này." Cố Giang Hà hắng giọng một cái, hướng bên trong gọi, "Bác sĩ Vương, đừng tiêm nữa, đổi sang truyền nước đi. Trưởng khoa Thẩm, ngài đi trước đi, ta đi lấy thuốc."
Bác sĩ Vương mồ hôi nhễ nhại từ phòng tiêm đi ra, không nhịn được lầm bầm, "Đến đứa bé ba tuổi còn không khó tiêm như vậy."
Cuối cùng, Cố Yên cũng được truyền nước, nhìn chất lỏng theo ống nhỏ giọt từng giọt rơi xuống, trong lòng nàng có một cảm giác an tâm khó hiểu, tựa như mọi triệu chứng khó chịu trên người đều có thể tan biến.
Mấy ngày nay bận rộn lại quá căng thẳng, thân thể không chịu nổi, đợi cảm cúm khỏi, vẫn phải tiếp tục rèn luyện chạy bộ thôi, vừa nghĩ Cố Yên vừa nhắm mắt lại, nàng nghĩ thầm ta ngủ một lát thôi. Cố Yên bừng tỉnh giấc, bởi vì nàng cảm thấy có người động vào kim truyền nước của mình, vừa mở mắt, lại phát hiện Hoàng Thu Oánh đang rút kim.
"Tiểu Hoàng," vừa mở miệng, Cố Yên mới phát hiện cổ họng mình hơi khàn, "Ngươi có thể rút không?"
Hoàng Thu Oánh vạn lần không ngờ, câu đầu tiên Cố Yên mở miệng lại là hỏi nàng có biết rút kim không!
Nàng liếc nàng một cái, nói đùa gì vậy, số người nàng tiêm có lẽ không đến ba nghìn cũng phải hai nghìn, rút cái kim mà còn không biết sao? Nàng đáng lẽ phải hỏi có biết tiêm hay không mới đúng!
Cố Yên vội vàng sửa lời, "Sao ngươi lại tới đây?"
"Trong lúc họp sư đệ ta nói ngươi đang tiêm, họp xong ta liền tới." Hoàng Thu Oánh mang vẻ trách cứ nói, "Tiêm sao có thể ngủ chứ, lại không có ai trông coi, lỡ vào khí thì sao?"
Cố Yên cười hì hì với nàng, "Thì không phải là ngươi tới đây sao?"
"Sao còn sốt nữa vậy?" Hoàng Thu Oánh đã rút kim ra, nàng thu chai truyền và dây truyền, để Cố Yên tự mình ấn tay lại.
"Không phải dạo gần đây bận rộn sao, thức mấy hôm không chịu nổi." Cố Yên vừa nói vừa đưa tay sờ trán, "Đỡ rồi, không sốt."
Không sốt mà người cũng không thấy lạnh, lúc này nàng lại cảm thấy mình mặc hơi nhiều, rốt cuộc áo len là do Vương Á Cầm tự tay đan, lại rất dày.
"Cẩn thận bị lại đấy, đói không? Đi ăn cơm thôi."
"Mấy giờ rồi?" Cố Yên hỏi.
"Hơn mười hai giờ rồi."
"Chúng ta đi quán sủi cảo đi, ta mời ngươi."
"Ngươi là ngại Vương Hữu Lễ không đủ bận à, thôi, đi nhà ăn bệnh viện ăn, ta mời ngươi."
Cố Yên khoác tay Hoàng Thu Oánh, cười hì hì nói, "Vẫn là ngươi đối ta tốt nhất."
"Ít nói mấy câu ngọt ngào thì chết à," Hoàng Thu Oánh lạnh lùng nói, "Đi đứng cẩn thận chút."
Cố Yên làm như không nghe thấy.
Lúc đi ngang qua phòng, Cố Yên cố ý nhìn vào một cái, nhưng hắn không có ở trong, Hoàng Thu Oánh nói tiếp, "Em trai ngươi vừa nãy đi phòng cấp cứu rồi, đoán chừng chốc lát nữa chưa ra được."
"Ừm!"
Cố Yên lần đầu tiên đến nhà ăn bệnh viện của Hoàng Thu Oánh, thật sự thì tốt hơn trong tưởng tượng của nàng khá nhiều, tường sơn trắng, bàn ghế đều rất mới, sàn nhà sạch bóng, đồ ăn trong tủ kính bày biện một bên, nhìn đều đủ sắc hương vị.
Hơn nữa các món ăn rất thịnh soạn, nào là thịt kho tàu, nào là cá hố chiên, gà con hầm nấm, ngay cả món trứng chiên cà chua bên trong trứng cũng trông rất nhiều.
"Oa, rất tuyệt nha." Cố Yên nhỏ giọng nói.
"Ngươi nghĩ sao, đây là nhà ăn của cán bộ công nhân viên."
"Thảo nào." Cố Yên nhỏ giọng thầm thì, nàng đi theo Hoàng Thu Oánh đến chỗ mua cơm, nhìn thịt kho tàu trong tủ kính có chút thèm thuồng, nhỏ giọng nói, "Cho một suất thịt kho tàu."
Thực ra Cố Yên bình thường ăn uống rất cẩn thận, thịt với đồ béo nàng thường không ăn, nhưng mấy hôm nay mệt quá, ăn cơm cũng ít, nàng thực sự hơi thèm thịt.
"Thịt kho tàu thôi, ngươi vẫn là ăn chút đồ thanh đạm đi." Hoàng Thu Oánh nói với nhân viên lấy đồ, "Sư phụ, cho một suất rau cải trắng, một suất trứng chiên cà chua, một suất khoai tây thái sợi, một món củ khoai xào nữa, hai suất cơm."
Vậy là sao, một món mặn cũng không có a!
Lấy xong cơm, hai người tìm chỗ ngồi xuống, Cố Yên cởi áo khoác, lấy dây chun buộc tóc lên.
"Áo len đẹp đấy." Hoàng Thu Oánh nhìn áo len trên người nàng nói.
Vương Á Cầm đúng là khéo tay, chiếc áo len cô đan cho Cố Yên, tuy toàn bộ đều là mũi len cơ bản, đường kim mũi chỉ lại rất tỉ mỉ, toàn bộ chiếc áo không có chỗ nào lồi lõm, màu sắc cũng đẹp. Trước kia Cố Yên còn nói màu hơi non, mình mặc không hợp, nhưng lúc nhìn thấy thành phẩm, lập tức đã thích, màu vàng nhạt, nhìn thoải mái, nàng mặc kệ hợp hay không hợp, thích là mặc.
"Hì hì, Vương tỷ đan cho ta, hôm nào ta mua len, nhờ chị ấy đan cho ngươi một chiếc."
"Đừng gây thêm phiền phức cho người ta."
"Ta có làm không công cho chị ấy đan đâu."
"Gần đây ngươi bận gì thế, cả ngày không thấy mặt mũi đâu."
Cố Yên vẫn còn nghẹt mũi, nói chuyện nhỏ giọng hơn nhiều, "Chúng ta định đầu cơ vào thép phế liệu, không phải không có bãi sao, hai hôm nay tìm quan hệ mời khách ăn cơm, vẫn luôn lo vụ này, miếng đất kia vị trí không tốt lắm, đều đến Hoàng hà cả rồi, nhưng mà mặt bằng rộng."
Hoàng Thu Oánh hết sức ngạc nhiên, "Giỏi đấy, lấy được rồi?"
Cố Yên gật đầu, "Quyền sử dụng 30 năm, ngươi không biết tốn bao nhiêu công sức đâu."
Hoàng Thu Oánh chậm rãi nói, "Lao lực không sao, kết quả tốt là được, nhiều người lao lực cũng chưa chắc đã làm được đâu."
Cố Yên gật đầu, "Ngươi nói câu này ta tin, lần này vận may của chúng ta không tệ."
"Ừm." Hoàng Thu Oánh nói, bỗng nhiên vẫy tay về phía sau Cố Yên, "Sư đệ, qua bên này."
Lưng Cố Yên cứng đờ, lập tức nhớ đến chuyện tiêm, hình như không nên đến nhà ăn của Tiểu Hoàng ăn cơm thì phải, rốt cuộc lúc mình tiêm không được đổi truyền nước, Thẩm Du Thành vẫn luôn ở đó, chuyện này có chút ngại!
Thẩm Du Thành bê khay cơm, bước chân dài đến, ngồi xuống cạnh Cố Yên.
"Chào, trưởng khoa Thẩm." Cố Yên chào Thẩm Du Thành.
"Ừm." Thẩm Du Thành liếc nàng một cái, ánh mắt hơi hờ hững, "Thấy sao rồi?"
"Khỏe hơn nhiều."
"Hôm nay cũng không cần uống thuốc, mai lại bắt đầu uống."
Cố Yên ngoan ngoãn, "Vâng, được."
Hoàng Thu Oánh liếc Thẩm Du Thành, như có điều suy nghĩ, rồi khóe miệng khẽ cười, thật ra cô Tiểu Cố nhà mình bây giờ cũng không tệ đấy chứ, nàng bây giờ tuy chưa gầy đến mức eo thon như liễu, nhưng cũng không thể nói là mập.
Tiểu Cố với Cố Giang Hà là chị em, Cố Giang Hà đẹp trai như vậy, chị hắn cũng chắc cũng không kém bao nhiêu, trước đây vì béo, mặt đã gần thành cái bánh bao, giờ mặt nàng gầy đi không ít, các đường nét trên mặt cũng bắt đầu rõ lên, tuy rằng có đôi khi hay mè nheo lảm nhảm, nhưng lúc nghiêm túc lại cũng thong dong, vẫn có khí chất.
Nếu như mà ghép Tiểu Cố với sư đệ của mình lại với nhau thì sao. Ừm, cũng được nha.
Ngụy Thư Nhiên kéo tay Quý Bạch Tình vừa bước vào cửa hàng cơm đã thấy Thẩm Du Thành đang ăn cơm với hai cô gái, Hoàng Thu Oánh trưởng khoa cô ta biết, người còn lại kia là ai?
Nhìn từ phía sau, nàng mặc chiếc áo len màu vàng nhạt, tùy ý buộc tóc lên, dáng người hơi tròn trịa, trông cũng xinh. . .Có chút quen mắt thì phải.
Ngụy Thư Nhiên cảm thấy nguy cơ, không khỏi nắm chặt tay Quý Bạch Tình, "Bạch Tình, Thẩm trưởng khoa ở đây ăn cơm này."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận