Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 574: Thực chất tính bệnh biến (length: 5564)

Cố Yên không giấu Lâm Nhã, nói thẳng: "Mẹ ngươi đến rồi."
Lâm Nhã giật nảy mình: "A, mẹ ta tới rồi!"
"Ừ, nàng biết chuyện ngươi đi học."
Lâm Nhã nghe xong liền sợ hãi, nói năng lắp bắp: "A, nàng... Nàng làm sao mà biết?"
Cố Yên giải thích: "Mẹ ngươi đến chỗ Vương Hữu Lễ tìm ngươi, không thấy ngươi. Dì Đại Hải nói với nàng là con không làm ở đó nữa mà đã đi học rồi. Mẹ con nổi trận lôi đình, còn làm đổ cả chuồng lợn nhà cậu con. Bọn ta thấy mẹ con dạo này cảm xúc bất ổn, ta đoán chắc có lẽ là đến thời kỳ mãn kinh. Bọn ta không về nhà vội, đến bệnh viện trước, ta hỏi thử dì Thu Oánh của con xem có thể lén cho mẹ con uống thuốc khi nàng không biết không, để xem có hiệu quả không."
Rất nhanh đã đến bệnh viện, Cố Yên đỗ xe ở trong sân bệnh viện rồi đi thẳng đến chỗ Hoàng Thu Oánh.
Hoàng Thu Oánh vừa mới xong ca mổ, trở về văn phòng, nghe Cố Yên kể lại tình huống của Cố Linh Linh thì sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.
Cố Yên thấy sắc mặt của nàng, trong lòng hơi lo lắng, nói: "Sao vậy? Chẳng lẽ không phải mãn kinh sao?"
Hoàng Thu Oánh nói: "Mãn kinh thì chỉ là từng giai đoạn thôi, kể cả có khó chịu trong người thì cũng chỉ biểu hiện theo giai đoạn chứ không mất kiểm soát cảm xúc như bà ấy được."
Lâm Nhã lo lắng nói: "Dì Thu Oánh, vậy mẹ con bị sao?"
Hoàng Thu Oánh nhìn Lâm Nhã rồi nói: "Không sao đâu, có thể là vấn đề khác thôi, hoặc cũng có thể là do nghỉ ngơi không tốt hoặc mệt nhọc mà ra, uống chút thuốc bổ khí huyết là được. Con bảo mẹ con qua đây một chuyến đi, dì khám cho bà ấy rồi tính tiếp."
Cố Yên thấy vậy thì nói với Lâm Nhã: "Tiểu Nhã con ra ngoài chờ một lát đi, dì có chút chuyện muốn nói với dì Thu Oánh."
Lâm Nhã nghe xong liền im lặng, cuối cùng không nói gì, đi ra ngoài.
Lâm Nhã đi rồi, Cố Yên mới nói: "Chị nói đi, chị gái tôi rốt cuộc bị sao?"
Hoàng Thu Oánh nhíu mày nói: "Ta cảm giác có lẽ là có bệnh thực thể."
"Bệnh thực thể là sao?"
"Có nghĩa là có khả năng mọc khối u ở đâu đó gây chèn ép thần kinh, mới có thể làm cho cảm xúc của bà ấy thay đổi lớn như vậy, chứ không phải do mãn kinh mà có biểu hiện thế này."
Cố Yên trong lòng hơi hồi hộp nói: "Chị nói mọc khối u, chẳng lẽ là mọc trong não à?"
Hoàng Thu Oánh gật đầu: "Tám chín phần mười là trong não bộ đấy. Em mau chóng đưa bà ấy qua đây kiểm tra đi, cái này chỉ có thể kiểm tra ở bệnh viện chị thôi vì chỉ có bệnh viện chị mới có máy CT não bộ."
Không hiểu vì sao, Cố Linh Linh luôn đối xử với Cố Yên như vậy, nghe đến khả năng này Cố Yên vẫn không sao chấp nhận nổi, chỉ thấy lòng mình rối như tơ vò.
Hoàng Thu Oánh nhìn ra được, vỗ vai cô an ủi: "Bình tĩnh lại đi, cứ kiểm tra đã rồi tính."
Cố Yên nuốt một ngụm nước bọt hỏi: "Nếu thật sự mọc u trong não thì phẫu thuật mở sọ liệu có bao nhiêu phần trăm thành công?"
Dù là thời hiện đại, phẫu thuật mở sọ cũng không phải ca tiểu phẫu. Não bộ nhiều dây thần kinh như vậy, trong quá trình phẫu thuật, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi cũng có thể va chạm đến các dây thần kinh khác mà gây ra nhiều di chứng, thậm chí có người trở thành người thực vật sau ca mổ.
Nhất là bây giờ còn là những năm 80, Cố Yên càng lo lắng về tỉ lệ thành công.
Hoàng Thu Oánh không trả lời thẳng mà chỉ nói: "Giờ chúng ta đừng nghĩ đến cái đó, chờ kiểm tra đã rồi tính. Chị chỉ đoán thế thôi, biết đâu không phải thì sao, phải không?"
Cố Yên cười khổ, cô biết Hoàng Thu Oánh nói vậy cũng chỉ là an ủi thôi.
Hoàng Thu Oánh là bác sĩ chủ nhiệm, đã khám cho vô số bệnh nhân, có phải triệu chứng mãn kinh hay không, nghe biểu hiện là chị ấy biết. Chị ấy nói Cố Linh Linh không giống triệu chứng mãn kinh thì tám chín phần mười Cố Linh Linh là bị mọc u trong não rồi.
Cố Yên đi ra, Lâm Nhã đang đứng chờ ở ngoài cửa, trên mặt toàn là vẻ thấp thỏm lo âu.
"Nhị dì!" Lâm Nhã khẽ gọi một tiếng.
Cố Yên cười với nàng: "Không có gì đâu, dì nói chuyện khác với dì Thu Oánh thôi. Đi thôi, chúng ta về."
"Nhị dì, dì nói thật đi." Lâm Nhã có chút van nài nói.
Trong lòng Cố Yên cũng đang rối bời, im lặng một lát mới nói: "Chúng ta đi điện báo báo cho ba con một tiếng, bảo ba con đến đây."
Cố Yên nghĩ chuyện này cứ trước mắt không nên nói với Cố phụ Cố mẫu vội, trước cứ điện báo báo cho anh rể Lâm Phúc Sinh một tiếng rồi đến kiểm tra sau.
Cô thà rằng làm Lâm Phúc Sinh đến là chuyện bé xé ra to còn hơn để cho Cố Linh Linh bị bệnh thật.
Lâm Nhã nghe xong, nước mắt lập tức rơi lã chã: "Nhị dì, có phải mẹ con bị bệnh nặng rồi không?"
Trong lòng Cố Yên thật sự khó xử. Năm trước, khi Cố Linh Linh bất ổn về cảm xúc, không ai trong bọn họ để ý cả. Không những không để ý mà còn nổi nóng với bà ấy. Không ai nghĩ đến việc phải cưỡng chế đưa bà ấy đến bệnh viện để kiểm tra.
Nhưng nếu đúng là có khối u trong não thật thì nên mổ sọ hay là không mổ?
Các bạn ơi, hôm nay mình cập nhật hơi nhiều, còn một chương nữa bị ẩn đi, mình đã gửi đơn xin gỡ rồi. Các bạn chịu khó đọc tạm nha. Mai mình sẽ kiểm tra và sửa lại. Chúc các bạn ngủ ngon. (Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận