Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 90: Tạo tiền cục (length: 8213)

Trâu Sĩ Hồng đẩy ghế đứng dậy, tại chỗ xoay hai vòng, trừng Cố Yên nói, "Đất hoang các ngươi cũng dám nghĩ tới, san lấp mặt đất cứng lại đã là một công trình lớn rồi, làm không cẩn thận chúng ta tự mình còn phải sửa đường, ta còn nói với người ta là một tháng làm xong tất cả, chờ có thể bắt được thì cơm cũng nguội mất rồi!" Trâu Sĩ Hồng nói xong liền gấp, "Đi ra ngoài tìm chỗ khác đi, không cần quan tâm lớn nhỏ, cứ tìm được một chỗ rồi tính!"
Cố Yên bình tĩnh nói, "Nhăn tổng, hay là ngày mai ngài cùng ta và Tiểu Tề đi một chuyến, ngài đi xem có tìm được chỗ nào không."
Trâu Sĩ Hồng nghiến răng ken két, con mụ này, hắn thật muốn cho nàng một trận!
"Nhăn tổng, chỉ cần có thể bắt được, chuyện làm cứng mặt đường không phải là vấn đề lớn," Tiểu Tề mở miệng nói, "Tôi ở công trường có hai máy xúc, máy ủi đất thì vẫn làm được, công trường có rất nhiều đất thải không chỗ đổ, đổ mười mấy xe lên đó, dùng máy ủi hai ba ngày là có thể san bằng được. Việc làm cứng mặt đường có thể làm từng chút một, không phải một tháng sao, hoàn toàn có thể làm xong."
Trâu Sĩ Hồng lại trừng Tiểu Tề, "Ngươi nghĩ mối quan hệ dễ kiếm vậy sao!"
Hơn nữa bọn họ làm việc, nói nhanh là nhanh, nói chậm thì chậm, ai mà chờ cho được?
Cố Yên chậm rãi nói, "Nhưng nếu chúng ta có thể tìm cách thầu được chỗ này, sau này xây nhà máy cũng không cần phải nhọc công đi kiếm chỗ khác nữa."
Kéo một đường dây điện với vài thứ linh tinh thì giải quyết được, Trâu Sĩ Hồng nói mình có mối quan hệ, Cố Yên có thể tin sao?
Trâu Sĩ Hồng chắp hai tay sau lưng đi tới đi lui trong sân, nhưng Cố Yên nói lại có lý, xây nhà máy cũng cần chỗ... Đi lòng vòng vài vòng trong sân, Trâu Sĩ Hồng vung tay, "Đi, các ngươi dẫn ta đi xem thử chỗ đất đi."
Mặt Cố Yên xám ngoét, đi đi về về mất gần ba tiếng đồng hồ đó!
Cố Yên không biết mình đã nhẫn nại ba tiếng này như thế nào, tóm lại là tối về đến nhà, nàng cơm cũng không ăn, quần áo cũng không cởi, ngủ một giấc tới sáng, ngày thứ hai tỉnh lại ngáp dài mấy cái mới bò ra khỏi giường, lơ ngơ nhìn ra ngoài, mặt trời đã lên cao rồi.
Hôm qua dẫn Trâu Sĩ Hồng đi xem khu đất hoang kia, hắn không còn sốt sắng vội vàng như vậy, lúc trở về hắn nói là sẽ đi hỏi trước, nếu thật sự không được thì lại nghĩ cách khác, hôm nay hắn mang Tiểu Tề đi Tề Nam ký hợp đồng với xưởng thép, cho nên Cố Yên có thể tới phòng làm việc muộn một chút.
Nàng định gội đầu, tắm rửa, thay bộ quần áo rồi đi trung tâm thương mại mua sắm sau đó mới đến phòng làm việc.
Quần áo trước kia của Cố Diễm Diễm nàng mặc không vừa, phải đi mua mấy bộ quần áo dày một chút, nghĩ đến dùng tiền là Cố Yên lại đau hết cả ruột.
Hôm qua Tiểu Tề còn nói kiếm tiền để làm gì, không có tiền, ăn uống ngủ nghỉ cơ bản cũng không làm được, ngươi nói kiếm tiền để làm gì?
Đầu ngứa ngáy, trước tiên đun nước, sau đó bưng chậu đi rửa mặt.
Giang lão bà đang ở trong sân cầm gậy trúc chuẩn bị đánh quả óc chó, thấy Cố Yên thức dậy liền gọi nàng, "Tiểu Cố, lại đây đánh quả óc chó cho ta!"
"Ngươi gọi Thẩm Du Thành đến đánh cho."
"Một chút đồ này còn làm phiền nó làm gì? Mau tới đây, quả óc chó phơi khô rồi làm hạt óc chó ngào đường cho ngươi ăn."
Cố Yên chẳng lẽ chỉ vì ăn mà giúp bà ấy đánh óc chó sao?
Bên dưới cây óc chó, quả óc chó dùng gậy trúc gạt một cái là rụng, chỗ nào với không tới thì phải trèo lên cây, may mà Cố Yên bây giờ gầy đi rất nhiều, cây cũng leo được, nếu là thân thể Cố Diễm Diễm lúc trước thì muốn leo lên chắc là không thể nào.
"Tiểu Cố à, con cẩn thận một chút đấy." Giang lão bà ở phía dưới gọi nàng.
"Lão bà, bà tránh xa một chút đi, đừng để rớt trúng đầu!" Cố Yên đứng trên chạc cây, "Ta đánh đây!"
Vừa nói vừa vung gậy trúc gạt mạnh, quả óc chó rơi xuống, phát ra tiếng lộp bộp, Giang lão bà liên tục tránh, chạy đi chỗ xa.
Hết một cây, tay Cố Yên muốn phế luôn tại chỗ!
"Lão bà, bà phải trả công cho ta đấy, tay tôi muốn tàn luôn rồi!"
Giang lão bà cầm chổi quét óc chó lại một chỗ, "Sau này mỗi sáng bà xay sữa đậu nành óc chó, chừa lại cho con một chén."
"Được thôi," Cố Yên lúc này mới đi đánh răng rửa mặt, vừa đánh răng vừa nói, "Đến lúc đó bà bỏ nhiều óc chó vào một chút, tuyệt đối đừng tiếc nha!"
"Con nhỏ này, con lại mắng bà keo kiệt đấy."
Cố Yên cười hì hì.
Giang lão bà nhìn nàng từ xa, "Tiểu Cố này, ta nhờ bà Huệ Hương tìm người yêu cho con đó, con cũng đen đi rồi, bôi thêm chút kem dưỡng da đi, nếu có người thích hợp thì chúng ta đi xem mắt."
Cố Yên đang ngậm nước trong miệng, thiếu chút nữa thì phun ra ngoài, Giang lão bà lại còn đi tìm đối tượng cho nàng... "Lão bà, con không có ý định tìm người yêu mà."
"Sao lại không tìm?" Giang lão bà trừng mắt, "Con cũng 27 rồi, thêm hai năm nữa thì sinh con cũng muộn."
"Cháu bà không phải cũng chưa tìm đó sao?"
"Đàn ông đến tám mươi tuổi còn sinh con được nữa mà, con so được với đàn ông sao?"
Cố Yên "Bà đừng để bà Huệ Hương mai mối cho con, dù sao con không xem mặt đâu."
"Con sợ cái gì, đến lúc đó bà với con cùng nhau đi xem mắt."
Á á á á, Cố Yên muốn sụp đổ, sao phải lo lắng chuyện chung thân đại sự của nàng vậy, nàng không cần đâu!
Cố Yên vô cùng ủ rũ, Trâu Sĩ Hồng thì lại rất vui vẻ, hợp đồng đã ký, chuyện đất đai hắn đã hỏi qua bạn học, nói là nếu như là đất ở nội thành hay gần đó thì khó làm, nhưng ở khu đất hoang gần Hoàng Hà thì muốn làm giấy chứng nhận sử dụng đất cũng không thành vấn đề. Dù sao chỗ đó xa xôi, đất còn bị nhiễm mặn, không có giá trị lớn.
Hợp đồng thu mua sắt vụn cũng đã ký, Trâu Sĩ Hồng nôn nóng, ngày hôm sau liền nhờ bạn học hẹn người ở các ban ngành liên quan ăn tối tại khách sạn Nam Giao.
Có câu nói: Có người quen trong triều dễ làm việc.
Câu nói này quả thật không sai.
Bạn học của Trâu Sĩ Hồng chỉ cho Trâu Sĩ Hồng một chiêu, chuẩn bị hết giấy tờ liên quan, sau đó ở khách sạn đặt mấy phòng, sau khi ăn uống no say thì trực tiếp lên đó đánh bài, đưa tiền cho họ một ít, sau đó lấy hết giấy tờ, chỗ nào cần ký thì ký ngay tại đó. Đến lúc đó chỉ cần trình lên phòng ban phê duyệt đóng dấu là xong, tránh việc họ ăn uống no say xong không chịu nhận nợ!
Cố Yên trong lòng hiểu rõ, bữa tiệc này chẳng khác nào là cái bẫy tiền!
Trước khi ăn cơm, Cố Yên đi tìm Lâm Thiên Bảo lấy nguyên giá một thùng Mao Đài, một thùng rượu vang đỏ, còn một cây thuốc lá Hoa Tử, Trâu Sĩ Hồng vẫn còn lương tâm, buổi tối tiệc rượu hắn không để nàng tham gia, hắn chỉ mang theo Tiểu Tề, chỉ bảo Cố Yên chờ ở bên ngoài.
Đêm đó, Cố Yên ở con đường dẫn tới khách sạn chờ suốt đêm.
Đến lúc trời hơi sáng, Tiểu Tề mới mắt đỏ hoe, cả người toàn mùi thuốc lá hôi hám từ trong khách sạn đi ra, đưa toàn bộ giấy tờ với giấy nợ các kiểu cho Cố Yên, bảo nàng nhanh đi trình các phòng ban ký tên. Nếu có vấn đề gì thì phải mau quay về báo lại, đám người kia hôm qua chơi rất vui, tạm thời chưa về, khách sạn còn phải ở thêm một đêm, tối lại tiếp tục chơi.
Cố Yên nghe xong, một giây cũng không dám lãng phí, vội đạp xe đi làm thủ tục.
Vì việc muốn ký hợp đồng với xưởng thép, Trâu Sĩ Hồng đăng ký là công ty thu mua phế phẩm, lần này dùng mảnh đất đó là lấy danh nghĩa thu mua phế phẩm làm!
Vì chuyện này, Cố Yên bỏ ăn bỏ uống, chạy đôn chạy đáo cả ngày trời, không lẽ cứ có lãnh đạo ký tên là các phòng ban liên quan liền thoải mái muốn đóng dấu là đóng dấu, muốn cấp giấy chứng nhận là cấp giấy chứng nhận sao?
- Các bé, ngày đầu đi làm vui không?
Cảm ơn mọi người đã bắt lỗi chính tả, bình chọn, bình luận nhé. Vì muốn kiểm soát số lượng chữ trong truyện mới nên hôm nay chỉ có thể có hai chương thôi. Mong mọi người thông cảm, a a đát!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận