Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 381: Thật là cấp nàng dài mặt (length: 8104)

Cố Yên khoát tay nói: "Nếu không biết thì thôi, dù sao các ngươi cũng đã sa thải nàng rồi." Nàng nhìn đồng hồ đeo tay một cái rồi nói: "Giờ cũng không còn sớm, ta cũng nên tan làm, cứ như vậy đi."
Ý nàng là nên kết thúc.
Ngụy Tiền nói với Hà Minh Lập: "Lão Hà, ngươi ra xe đợi ta, ta có chút việc muốn nói với Cố tổng."
Hà Minh Lập gật đầu, lại nói mấy lời ngon ngọt với Cố Yên, rồi đi ra ngoài.
Cố Yên nói: "Ngụy tổng muốn hỏi ta về chuyện của Lư Tuyết Bình sao?"
"Ta chắc chắn muốn biết, nhưng có nói hay không là tùy cô."
"Thật ra tôi và cô ta không thân, chỗ tôi có một nhân viên, cô ta quen biết Lư Tuyết Bình trước đây, tôi chỉ biết Lư Tuyết Bình là con gái của Lư Huy."
Cố Yên giả vờ như thật, đến cả một lão cáo già như Ngụy Tiền cũng không nhìn ra cô đang nói dối.
"Lư Huy? Vụ việc ầm ĩ trước đây ấy?"
Cố Yên gật đầu: "Đúng vụ đó, nên tôi hơi bất ngờ khi nhà hàng Hoàng Gia Hoa Viên lại thuê cô ta, tôi còn nghe nói trước đây có một cô gái đắc tội cô ta, cô ta tìm người cưỡng B, kết quả cô gái kia tự sát chết. Nhà cô gái kia cũng là gia đình cán bộ cốt cán, họ không nuốt trôi cục tức này, nên đã tố cáo nhà họ Lư."
Ngụy Tiền giật mình: "Hung ác vậy sao?"
"Đều là nghe đồn thôi, không biết tình hình thực tế thế nào. Nhưng hôm đó tôi gặp Lư Tuyết Bình, thấy cô ta rất khó ưa thật, đến chỗ tôi khóc lóc om sòm làm tôi phát phiền, không thì tôi cũng không cho nhà hàng phát thư luật sư."
Ngụy Tiền cau mày, như có điều suy nghĩ, hắn hỏi Cố Yên: "Vậy cô có biết Ngô Lệ Mẫn không?"
Cố Yên lại kinh hãi, thất sắc nói: "Sao anh biết cô ta? À, không lẽ người giới thiệu Lư Tuyết Bình vào Hoàng Gia Hoa Viên làm phục vụ là cô ta? Anh và cô ta cặp với nhau rồi à?"
"Chỉ là cùng nhau ăn mấy bữa cơm thôi, trước đây tôi thấy cô gái này cũng được, nhưng sao cô ta lại có bạn như Lư Tuyết Bình được chứ?" Ngụy Tiền che giấu nói, "Nên tôi muốn tìm hiểu một chút về cô ta, nhưng không tìm được ai để hỏi thăm, hôm nay tiện thế này thôi mà."
Cố Yên cười nói: "Đường dài mới biết sức ngựa, lâu ngày mới rõ lòng người, cô ta thế nào, anh cứ quen biết lâu rồi sẽ biết thôi."
Cô gái đó cũng được sao? Ừ, là cũng được đấy, phỏng chừng lát nữa thôi là có thể cho anh hỉ đương cha đấy!
Ngụy Tiền vừa thấy vẻ mặt Cố Yên là biết cô không nói thật, khổ sở nói: "Cố tổng, tình cảm giữa chúng ta không lẽ không thể nói thật với tôi sao?"
"Anh đừng thử thách tôi, tôi cũng chỉ gặp cô ta vài lần ở bệnh viện thôi, có mấy lần chạm mặt thôi, thật sự không quen."
Đều là người trưởng thành, Ngụy Tiền cũng coi là lão làng tình trường, lời Cố Yên tuy không nói rõ, nhưng việc cô nói gặp ở bệnh viện vài lần đã khiến hắn suy nghĩ.
Ngụy Tiền giấu cảm xúc của mình xuống, một lần nữa thay đổi vẻ tươi cười, "À đúng, Lâm Thiên Bảo muốn ra mở nhà hàng, sao cô lại cho hắn nhiều tiền vậy, quan hệ giữa hai người tốt vậy à?"
"Nhiều sao?"
"Mở cái nhà hàng tổng cộng tốn mấy vạn, cô lại cho hắn một vạn, cô không sợ hắn quỵt sao?"
Cố Yên... Cô rõ ràng chỉ nói cho Lâm Thiên Bảo năm nghìn tệ thôi mà, hắn ngược lại hay, đã khoe khoang ra ngoài là cô cho hắn một vạn, thật là cho cô nở mặt a!
Xem ra trên đời này người đáng tin nhất chỉ có thể là chính mình.
Cố Yên đành phải nói: "Lúc trước tôi nghèo túng, Lâm ca cũng từng giúp đỡ tôi, bây giờ tôi có chút năng lực, giúp được bao nhiêu hay bấy nhiêu thôi."
"Cái nhà hàng Hoàng Gia Hoa Viên kia mới mở chưa bao lâu mà đã nhộn nhịp vậy, hay là chúng ta góp vốn mở một cái đi? Cô có thể bỏ ra một vạn tệ, mà lại chiếm không ít cổ phần."
Cố Yên nhìn hắn cười, "Dù gì anh cũng có cả trăm vạn gia sản, sao lại có hứng thú với ngành ăn uống này?"
"Ai mà không thích có nhiều tiền hơn chứ? Cùng nhau làm thôi."
"Tôi giờ chỉ muốn làm tốt công việc của mình thôi, tôi cầu trời khấn phật, chứ không có sức làm việc khác. Tôi thật sự không có sức để làm mấy việc đó, Ngụy tổng, anh nói với Lâm Thiên Bảo đi, đừng để hắn đi khoe khoang chuyện mở nhà hàng khắp nơi, người khác biết lại bày trò xấu với hắn thì không hay. Đi thôi, chúng ta cùng đi."
"Hắn là cái đồ nhiều chuyện, trong bụng không giấu được chuyện gì đâu, tôi có nói cũng không ăn thua. Thật ra chúng ta đều hiểu, chuyện này vẫn phải dựa vào mỗi người."
Hai người cùng đi ra, Cố Yên nhìn xe Ngụy Tiền rời đi rồi mới lên xe máy, tan làm về nhà.
Xe Ngụy Tiền đã đi xa, Hà Minh Lập mới nói: "Cô này cũng nói nhiều thật, còn đòi khởi tố nhà hàng của chúng ta, chúng ta bồi thường cho cô ta, cô ta lại không chịu, rốt cuộc cô ta muốn gì?"
Nụ cười trên mặt Ngụy Tiền hoàn toàn biến mất, hắn ngồi ở ghế sau, sắc mặt nặng nề: "Tâm tư của người làm ăn khó mà đoán được, có thể là mượn đao giết người, cũng có thể thật sự chỉ là đối việc chứ không đối người."
"Mượn đao giết người? Ý gì?"
"Không có ý gì, chỉ nói vậy thôi, Lư Tuyết Bình hết tiền rồi, các cậu tính làm thế nào bắt cô ta trả nợ?"
"Mấy ông chủ đang thiếu người đây, tống vào phòng nhảy nhót ấy, cô ta cũng có chút nhan sắc, gây cho ông chủ chúng ta rắc rối lớn như vậy, lẽ nào ông chủ bỏ qua cho cô ta?"
Ngụy Tiền lạnh lùng nói: "Các cậu nên cảm ơn Cố Diễm Diễm đi, thật tình mà nói trình độ của giám đốc nhà hàng của các cậu còn kém Lâm Thiên Bảo của khách sạn Nam Giao rất xa đấy, các cậu lần này nên nhớ cho kỹ. Về nói lại với ông chủ của các cậu, nếu muốn làm ăn nghiêm chỉnh, thì phải làm theo quy tắc kinh doanh, học hỏi Cố Diễm Diễm một chút xem cái gì gọi là sư xuất hữu danh! Còn Lư Tuyết Bình là con gái của Lư Tuấn, việc này cậu phải nói rõ cho ông chủ các cậu, lần sau tuyển người phải cẩn thận, nếu không sẽ rước họa vào thân lúc nào không hay."
Ngụy Tiền thầm nghĩ, Cố Diễm Diễm này quả thật đã vượt quá dự liệu của hắn, thảo nào nhiều người nể phục cô ta như vậy, đúng là có chút bản lĩnh!
Hà Minh Lập giật mình, lập tức nói tiếp: "Vậy còn tại anh, không phải người của anh nói làm cô ta đến thì tôi đã đâu có nhận cô ta? Nhưng mà, hắc hắc. Có khi lại vui đấy, con gái của Lư Tuấn, lại là con nhà cán bộ, da trắng thịt mềm, chắc sẽ có người thích."
Ngụy Tiền hừ lạnh một tiếng không nói, hắn phải về điều tra cho kỹ về Ngô Lệ Mẫn, con đàn bà này có lẽ không đơn giản như vậy đâu!
Sau một ngày phơi nắng, vũng bùn trên đường đã khô gần hết, nên đường về nhà của Cố Yên cũng nhanh hơn nhiều, khi cô đến tiệm cơm nhanh thì trời vẫn chưa tối hẳn.
Nhưng vừa bước vào, Vương Á Cầm đang bận tính tiền đã gọi cô: "Diễm Diễm, anh trai em hôm nay đặc biệt đến báo là ba mẹ em tới, bảo tối nay em về nhà ăn cơm đấy."
Mũ bảo hiểm ép tóc cô bẹp dí, Cố Yên sửa sang lại tóc rồi hỏi: "Hôm nay tới á?"
"Nói hôm nay đến."
Cố Yên thở dài, vào bếp sau, gói ít đồ ăn ra rồi nói với Vương Á Cầm: "Chị Vương, nếu Thẩm Du Thành tới thì chị làm phiền nói với cậu ấy một tiếng, bảo cậu ấy cũng qua đó nhé."
"Được."
Cố Yên đành phải lên xe máy đi về phía nhà anh chị, mệt thì không có bao nhiêu mệt, giữa trưa cô đã ngủ một giấc tại ký túc xá của công trường, cô chỉ là muốn ra công trường xem sao, không chỉ công trường, trung tâm điều động bên kia cũng phải qua. Buổi chiều, Lưu Tuyết ở trung tâm điều động gọi điện thoại báo thành phố có hội nghị tọa đàm, Cố Yên còn phải qua xem xét tình hình.
Xem ra tình hình này, cô chỉ có thể sáng mai qua xem, ông bà đến, cô mà không qua đó thì đúng là quá không ra gì.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận