Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 360: Chết sống có số, giàu có nhờ trời (length: 7892)

Cận Trạch cười đùa nói: "Vậy ta coi như là mời ngươi một bữa trước ở bên ngoài, chẳng phải ít nhiều là do ngươi mang thuốc tới sao."
"Nếu là cảm ơn, vậy còn phải cảm ơn Diễm Diễm trước đã, cũng là nàng nhắc nhở ta."
"Ôi, ta nói ai mà nhanh trí vậy chứ, nói thật, phúc khí của cậu nhóc cậu cũng không tệ, cưới được cô vợ có tâm khiếu thông suốt!"
"Người ta đều là có thất khiếu, đến chỗ ông lại thành bát khiếu thế này?"
"Nói không chừng phúc khí của cậu còn được nữa đấy chứ?"
Cận Trạch cùng Thẩm Du Thành người một câu ta một câu đấu võ mồm, hơi hơi làm dịu cảm giác căng thẳng mà sự nguy hiểm mang tới, nhưng không lâu sau, cả hai đều im lặng.
Bởi vì ai cũng không biết Hoàng Thu Oánh đi ra ngoài sẽ như thế nào!
Cận Trạch thuốc còn một bình chưa tiêm xong, hắn hiện giờ tuy tỉnh táo, vẫn có thể đùa vui với Thẩm Du Thành, nhưng chưa hạ sốt hoàn toàn, tinh thần cả người cũng không tốt, là thứ dịch lỏng truyền vào thân thể không thay thế được, các tế bào trong người giống như ngập nước, căng tức khó chịu.
Truyền dịch vào người quá nhiều, thật ra trong tình huống này, tiểu tiện sẽ nhiều, Cận Trạch cũng có thể dễ chịu hơn một chút, đằng này hắn một chút cũng không buồn tiểu, tình huống này cho thấy thận đã tổn thương hoặc bàng quang nhiễm trùng, may mà trước đó hắn có ra mồ hôi, nếu không mồ hôi bài ra e rằng còn khó chịu hơn.
Cận Trạch đang trong trạng thái tinh thần lo lắng, thân thể lại cực kỳ khó chịu.
Thẩm Du Thành thấy biểu hiện đau khổ khó nhọc của hắn, hỏi hắn cảm giác chỗ nào không thoải mái, hắn mới nói.
Tình huống này quá phổ biến, Thẩm Du Thành lúc này đổi một mũi thuốc lợi tiểu giúp hắn tiêm vào, may mà lúc ấy anh cân nhắc đến vấn đề này nên mang theo thuốc lợi tiểu.
Cận Trạch ấn chỗ kim tiêm bị rút ra ở mông, đau đến nhe răng trợn mắt: "Anh còn là chủ nhiệm đấy, tiêm có một mũi mà đau thế!"
"Xin lỗi," Thẩm Du Thành khẽ nói, "Hiện tại ta chỉ quen cầm dao mổ."
"Có phải anh tiêm sai chỗ rồi không, tiêm vào xương của tôi à? Sao đau thế."
"Chuyện đó không thể, tiêm vào xương, kim tiêm chắc chắn sẽ cong, chờ chút đi, chắc sẽ nhanh có tác dụng thôi." Chẳng lẽ Thẩm Du Thành lại đi nói, lúc anh đâm xuống, lực có hơi mạnh?
Quả thực thuốc đặc trị, đúng thuốc, chỉ tầm mười phút, Cận Trạch cảm thấy buồn đi vệ sinh, may mà phòng bệnh này được đặc biệt cải tạo nên có nhà vệ sinh bên trong.
Sau khi đi tiểu hai lần, Cận Trạch thoải mái hơn nhiều, sau khi rút ống truyền nước, anh nằm trên giường ngủ.
Thẩm Du Thành thì nằm trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, anh không ngủ được.
Đêm dần khuya, bệnh nhân và người nhà trong phòng bệnh cũng dần dần ngủ say, nhưng không lâu sau, ngoài phòng bệnh của Cận Trạch đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân.
Thẩm Du Thành vờ ngủ, híp mắt một khe nhìn ra ngoài, thấy có một người ghé vào cửa sổ thủy tinh bên ngoài nhìn vào, vừa xem người đó còn nói: "Hai người."
"Cậu xem kỹ, phải ba người chứ, sao thành hai?"
"Đúng hai, hai người đàn ông."
"Không đúng, còn cô gái kia đâu?"
Thẩm Du Thành đột nhiên mở mắt, đứng dậy bước nhanh ra cửa, rồi cực nhanh gài then cửa lại.
Người bên ngoài dùng sức đẩy cửa: "Này, mở cửa ra."
Thẩm Du Thành nhìn bọn họ lạnh lùng qua cửa sổ thủy tinh: "Mở cửa làm gì?"
"Bọn tôi vào xem lãnh đạo thế nào ấy mà." Người ngoài cười cợt nói.
"Tôi là bác sĩ, không cần các người, đừng quấy rầy lãnh đạo nghỉ ngơi, đi ra!"
Một người khác ghé vào tai gã thanh niên đang nói chuyện, không biết nói gì đó, hai người lẩm bẩm đi ra.
Thẩm Du Thành không khỏi kinh hãi, vừa nhìn đã biết có người đang giám thị bọn họ. Mặc dù dãy này toàn phòng bệnh, dù có ai muốn làm chuyện xấu, cũng sẽ kiêng dè bệnh nhân xung quanh, nhưng vẫn phải cẩn thận mới hơn.
Rất nhanh, bên ngoài lại có động tĩnh, anh đưa tay lên xem đồng hồ đã ba giờ rưỡi sáng, anh từ ghế đứng dậy, ghé vào cửa sổ thủy tinh nhìn ra ngoài, lại có hai người vác ghế dài đặt đối diện cửa phòng bệnh.
Anh nhìn sang, hai người kia cũng nhìn về phía cửa sổ thấy Thẩm Du Thành đang nhìn, đồng thời hai người làm một ánh mắt khiêu khích với Thẩm Du Thành.
Sắc mặt Thẩm Du Thành âm trầm như nước, bọn họ muốn thực hiện hành động gì đây?
Anh nghĩ nghĩ, cẩn thận dời tủ đầu giường và ghế chắn cửa, cài then cài bên trong cửa sổ.
Cận Trạch lúc ngủ lúc tỉnh, mơ mơ màng màng, nghe được động tĩnh của Thẩm Du Thành, anh mở mắt hỏi: "Sao vậy?"
Thẩm Du Thành đặt ngón tay lên môi ra hiệu "Suỵt", rồi đi đến bên cạnh anh nói nhỏ tình hình bên ngoài, Cận Trạch nghiến răng nghiến lợi mắng: "Lũ chó chết, gan lớn thật!"
"Cận chủ nhiệm, quan hệ của ngài với vị Hứa Liên Sinh ở phòng công an thế nào, anh ta có sắp xếp người đến không?"
Cận Trạch nhỏ giọng nói: "Nếu ngay cả anh ta mà không thể tin tưởng, vậy trên đời này chẳng còn ai đáng tin. Nếu anh ta không đến, chỉ có thể là do không nhận được điện thoại."
Thẩm Du Thành gật đầu: "Hiện giờ ngài thấy trong người thế nào?"
"Cảm giác ngược lại rất nhẹ nhõm, chỉ thấy trong người lại bắt đầu nóng lên."
Trong này không có nhiệt kế, Thẩm Du Thành đưa tay lên trán Cận Trạch thử một chút, quả nhiên lại bắt đầu sốt, thời gian ngắn như vậy, lại bắt đầu sốt lại, đây không phải chuyện tốt.
"Cận chủ nhiệm, ngài cố nhịn chút, đợi hai tiếng nữa rồi xem." Thẩm Du Thành nói rồi đưa chai nước muối pha đường cho anh: "Ngài uống chút nữa đi."
Cận Trạch nuốt nước bọt, thực ra anh muốn uống nước đun sôi để nguội, nhưng không có cách nào, anh nhận lấy rót hai ngụm, rồi đưa cho Thẩm Du Thành, nghiêng người lên gối nói: "Không biết Thu Oánh ra sao rồi?"
"Sẽ không sao đâu."
Một lát sau, Cận Trạch nói: "Giờ làm ta nhớ tới hồi mới bị nhốt trong chuồng bò."
"Cảm giác không biết sống chết là sao ấy mà?" Thẩm Du Thành nói.
"Đúng," Cận Trạch cười khổ, "Không ngờ rằng đến già rồi còn có thể được thể nghiệm lại một lần."
Thẩm Du Thành nói: "Ngài ngủ thêm chút nữa đi, lát nữa trời sáng rồi."
Trong lòng anh đánh giá một chút thời gian, sư tỷ đi ra ngoài cũng đã hơn mười giờ, dù Hứa Liên Sinh nhận được điện thoại, cho người tới đây, cũng phải sáu bảy giờ mới đến... Nếu trời sáng mà người vẫn không đến, có lẽ thật sự sống chết có số, giàu sang nhờ trời!
Chết không đáng sợ, đáng sợ là còn chưa phát huy hết giá trị cuộc đời đã bị người ta ám hại!
"Ta làm sao mà ngủ được."
Lời của Cận Trạch chưa dứt, chợt nghe ngoài kia một trận ồn ào, giống như có rất nhiều người đang đi, Thẩm Du Thành tim lập tức treo lên cổ họng, anh liếc trái liếc phải, tháo cây truyền nước trên giường xuống, cầm trong tay, bước về phía cửa.
Trong ánh mắt anh hiện lên vẻ âm trầm lạnh lẽo, dù có là "sống chết có số, giàu sang nhờ trời", Thẩm Du Thành anh chết cũng muốn kéo kẻ khác xuống địa ngục!
- Các bảo tử, hai chương xong, a a đát, ngày mai lại tiếp tục nha (hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận