Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 375: Cố lão bản, ngươi đừng giả bộ. (length: 7666)

Cố Yên thèm thuồng không được, nhưng việc mua lại khu đất nhà máy cũ kia đã dùng hết khả năng của nàng, cho nên cũng chỉ có thể trong lòng lặng lẽ ghen tị với Bạch Vân Phi.
Cố Yên giả bộ như thật sự có hứng thú, hỏi: "Ở chỗ nào phía đông thành phố vậy?"
Bạch Vân Phi nói vị trí.
"Tốt quá ha!"
Bạch Vân Phi hỏi tiếp Cố Yên: "Ngươi cảm thấy được không?"
"Ta thấy rất tốt đó chứ."
"Vậy Cố lão bản thấy miếng đất đó có thể dùng làm gì?"
"Ai da," Cố Yên kêu lên một tiếng, "Chuyện này khó cho ta quá."
Cố Yên nói xong cầm chén trà lên uống, nàng cảm thấy Tiểu Tề đoán rất đúng, mục đích chính của Bạch Vân Phi hôm nay mời bọn họ ăn cơm có lẽ là muốn cùng Cố Yên bàn bạc về việc dùng khu đất phía đông thành phố làm gì.
Khi nghe đến khu đất đó, trong đầu Cố Yên đã có một bản thiết kế sơ bộ, Bạch Vân Phi cầm khu đất này muốn kiếm tiền rất dễ dàng.
Nhưng mà nói đi thì nói lại, nàng và hai anh em Bạch Vân Phi chỉ là mối quan hệ cung ứng và khách hàng, nàng dựa vào cái gì mà bày mưu tính kế cho họ chứ?
Nói một cách khác, nàng bày mưu tính kế cho họ, nhìn họ kiếm được đầy bồn đầy bát mà bản thân chẳng được lợi lộc gì, nàng được gì chứ?
Bạch Vân Long rất không vui, rõ ràng là Cố Yên không nói thật mà.
Hắn vừa định mở miệng thì Bạch Vân Phi liếc mắt nhìn hắn một cái rồi nói: "Lão nhị, Tề tổng, ta có chút việc muốn nói riêng với Cố lão bản."
Bạch Vân Long rất nghe lời Bạch Vân Phi, hắn liền đứng dậy nói với Tiểu Tề: "Tề tổng, đi, ra ngoài hút điếu thuốc!"
Tiểu Tề cùng Bạch Vân Long đi ra ngoài.
Bạch Vân Phi tự mình cầm ấm trà rót trà cho Cố Yên: "Ta đã nghe ngóng rồi, miếng đất nhà máy cũ đó trước kia cô rất muốn mua, nhưng không ai ủng hộ, nên cô tự mình bỏ tiền ra mua, loại bá khí này của cô có muốn giấu cũng không giấu được, cho nên a Cố lão bản, cô đừng có giả bộ. Ta Bạch Vân Phi dù gì cũng lớn hơn cô mười mấy tuổi, có bao nhiêu tâm tư ta nhìn không ra chắc? Chắc hẳn ngay từ khi ta nhắc đến miếng đất đó, trong đầu cô đã tính xem có thể làm gì rồi."
Cố Yên hắng giọng một cái, "Haizz, Phi ca, anh nói thế làm em ngại quá, em thật sự không như anh nghĩ đâu. Em còn trẻ, làm ăn đều dựa vào chút nhiệt tình thôi, sau này em may mắn có Tiểu Tề và Trâu Sĩ Hồng hỗ trợ, nếu không thì cũng không có được như ngày hôm nay. Hay là để em mạo muội nói ra ý kiến của mình xem sao, được hay không thì anh cứ nghe thử nhé."
Cũng được, nói thì nói đi, nói với làm vẫn khác nhau, chưa chắc những gì nàng nói Bạch Vân Phi đã sử dụng được.
"Đây mới đúng chứ?" Bạch Vân Phi trịnh trọng nói, "Ta Bạch Vân Phi tuyệt đối không phải người vong ân bội nghĩa."
"Anh nói quá rồi, 'đàm binh trên giấy' với chiến trường thật khác nhau nhiều lắm, cho nên có mấy lời chúng ta phải nói rõ trước đã..."
Bạch Vân Phi không đợi Cố Yên nói xong liền cắt lời: "Cô cứ yên tâm, ta Bạch Vân Phi lăn lộn ở Tề Nam bao nhiêu năm nay, ăn ở sao, chẳng ai dám bảo ta bất nghĩa cả, hôm nay ta cũng nói rõ với cô, dù hạng mục thành công hay không, ta Bạch Vân Phi tuyệt đối sẽ nhớ đến cái tốt của cô."
Bạch Vân Phi là người rõ ràng, Cố Yên cũng không úp mở, "Nếu anh đã nói vậy, vậy thì tôi không phải lo gì nữa, khu đất của anh, quy hoạch tốt nhất là đi theo con đường mà anh đang kinh doanh hiện tại."
Bạch Vân Phi lập tức truy hỏi, "Nói sao?"
"Có thể xây một chợ vật liệu xây dựng tổng hợp, kinh doanh các loại vật liệu như kim khí, gỗ,...vân vân."
Bạch Vân Phi hơi hoảng, "Hơn trăm mẫu đất đều dùng để kinh doanh vật liệu xây dựng?"
"Đúng vậy."
"Nhưng một cái chợ vật liệu xây dựng lớn như vậy, còn phải phân loại, cho dù ta có hai nghìn nhân viên cũng kinh doanh không xuể."
"Đương nhiên là anh không thể kinh doanh xuể rồi, ý tôi là quy hoạch chợ vật liệu xây dựng này thành các cửa hàng cho thuê, anh không kiếm tiền từ việc bán vật liệu xây dựng mà kiếm tiền từ phí thuê cửa hàng. Cửa hàng đã xây thì mấy chục năm cũng không đổ, tức là có nền tảng tốt, sau này dù anh không làm gì, vẫn sống rất dễ chịu."
Bạch Vân Phi rất kinh ngạc, "Có thể làm như vậy sao?"
Cố Yên bình tĩnh nói, "Tôi thấy có thể, nhưng các chợ vật liệu xây dựng hiện nay chưa có quy mô, tức là không có kinh nghiệm thành công nào để anh tham khảo, muốn làm được thì rất khó. Nhưng nếu anh mà làm được, không dám nói cả nước, nhưng trong tỉnh ta thì anh chắc chắn đứng đầu, hơn nữa những dự án tổng hợp như vậy rất dễ được chính phủ hỗ trợ, nói thẳng ra thì có dự án này trong tay, cái gì cũng có thể thành 'trong sạch' được."
Bạch Vân Phi vô cùng chấn động, những suy nghĩ của Cố Yên anh chưa bao giờ nghĩ tới, nếu mà thực sự xây dựng được thì sẽ tạo nên một cú chấn động lớn như thế nào! Đặc biệt là câu nói cuối cùng, đủ để anh dốc hết mọi thứ vào làm!
Lần này Cố Yên rót trà cho Bạch Vân Phi, "Phi ca, uống chút trà."
Bạch Vân Phi cầm chén trà lên uống cạn một hơi, ánh mắt từ chấn động đã chuyển sang nồng nhiệt, "Vậy cái khu đất trăm mẫu đó xây lên thì mất bao nhiêu tiền?"
Cố Yên cười: "Phi ca, dự án thương mại nào có xây xong trong một kỳ đâu, anh nhìn bên chỗ tôi, một chỗ lớn như vậy tôi còn phải chia làm hai kỳ mới xây xong, tôi xây xong cửa hàng mặt tiền, cho thuê một cái là tôi có tiền thu hồi vốn rồi, sau đó có tiền thì xây tiếp giai đoạn hai, không phải có tiền sao?"
Bạch Vân Phi vẫn còn đang trong sự kinh ngạc, khó có thể hồi phục lại được, nếu nói vừa rồi lời Cố Yên nói "Xã hội pháp trị" đã mang đến sự thức tỉnh rất lớn cho anh, thì suy nghĩ hiện tại của Cố Yên lại làm cho anh chấn động đến tận đáy lòng!
Bình thường Bạch Vân Phi không hay giao thiệp với phụ nữ, vì anh cảm thấy phụ nữ thường có tư tưởng nông cạn, không ngờ hôm nay gặp gỡ Cố Yên, hoàn toàn phá vỡ ấn tượng của anh về phụ nữ, Cố Yên thật sự rất có khí phách!
Không trách Tiểu Tề nhất quyết đi theo nàng, nếu đổi thành anh, e rằng cũng sẽ bị nàng thuyết phục!
"Cố lão bản" Bạch Vân Phi kích động, "Hôm nay cô thật sự khiến tôi quá kinh ngạc, cô yên tâm, có Bạch Vân Phi ta che chở, cô có thể đi nghênh ngang ở Tề Nam!"
Cố Yên cười: "Vậy thì tôi không khách khí, có chuyện gì tôi sẽ tìm anh."
Ý của nàng đâu phải là cho không ý kiến?
"Cứ đến tìm ta, bất kể là 'lên núi đao, xuống biển lửa', ta tuyệt đối không nhíu mày. Vậy đi, chỉ cần công ty xây dựng của các cô lấy hàng thì ta sẽ giảm giá cho các cô 5 điểm phần trăm."
"Phi ca, như vậy không hay lắm."
"Cố lão bản, cô thấy ít quá sao?"
"Tuyệt đối không phải."
"Nếu không phải thì cô cứ nhận đi."
"Được, tôi nghe Phi ca, Phi ca, tôi còn một câu muốn dặn anh, nếu anh thật sự muốn làm dự án này, thì phải bỏ công sức ra, tìm viện thiết kế nói chuyện cho kỹ, vẽ trước bản vẽ ra, có hình dạng ban đầu thì sẽ dễ làm hơn. Nhưng mà, Phi ca, lời đề nghị của tôi đây thực sự là một công trình lớn, cho dù có chia giai đoạn để làm thì cũng vẫn phải bỏ ra rất nhiều tiền, anh phải cân nhắc thật kỹ."
Tâm trạng kích động của Bạch Vân Phi dịu xuống một chút, Cố Yên nói đúng, nếu muốn làm dự án này thì phải dốc toàn tâm toàn lực vào làm.
"Cố lão bản, không biết cô có hứng thú hợp tác cùng chúng tôi không?"
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận