Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 475: Có thể đoán được kết cục (length: 5573)

Lúc Cố Yên đi tìm Tiền Mộng Dao, cảm xúc của Tiền Mộng Dao đã bình tĩnh hơn nhiều, Cố Yên kể cho nàng nghe tin Tiền Dịch Huy có quan hệ với Diệp Hoa.
Tiền Mộng Dao nghiến răng nghiến lợi nói thật quá hời cho Tiền Dịch Huy, nàng vốn còn nghĩ sẽ không bao giờ cho Tiền Dịch Huy biết tin Diệp Hoa đã mất.
Cố Yên liền nói, "Thật ra nói với ba ngươi biết sớm hay muộn cũng như nhau, vì sau này rất nhiều năm, mỗi lần ông ta vừa nghĩ đến chuyện này, liền sẽ bị xát muối vào tim một lần."
Lời của Cố Yên làm Tiền Mộng Dao động lòng, "Chị dâu, cảm ơn chị." Sau đó lời nói của nàng cũng rất ác độc, "Nhưng chị yên tâm, em tuyệt đối sẽ không để cho ba em và con hồ ly tinh kia có bất kỳ hành động bất lợi nào đến tiệm cơm! Bọn họ nếu dám như thế, em sẽ tố cáo ba em có vấn đề về tác phong, em chân đất không sợ kẻ đi giày, em có thể cùng ông ta cá chết lưới rách!"
"Đừng có ngốc!" Cố Yên khuyên nhủ, "Nếu ông ấy xảy ra chuyện, việc thi đại học của em sẽ bị ảnh hưởng, không hay đâu."
Có một số việc phải nhìn xa một chút, thời đại này vẫn còn rất nhạy cảm về một số vấn đề chính sách, còn nữa, vạn nhất Tiền Dịch Huy có vấn đề, Tiền Mộng Dao đừng hòng nghĩ đến việc làm công chức cả đời.
Tiền Mộng Dao ngẩng đầu, ngạo khí nói, "Vậy không làm thì thôi, làm gì mà chẳng kiếm được miếng cơm ăn!"
Cố Yên vỗ vỗ vai nàng, "Có chí khí là tốt, nhưng không phải bây giờ, em không thể để người khác ảnh hưởng đến cả cuộc đời mình, quãng đời phía sau còn dài, bọn họ không đáng để em phải đánh đổi cả đời. Ba em sau này có thể sẽ tìm em, hãy nói chuyện tử tế với ông ta, đừng để ông ấy làm ảnh hưởng đến tâm trạng của em, em phải biết bây giờ điều gì là quan trọng nhất với mình."
Lời của Cố Yên Tiền Mộng Dao nghe thấu vào lòng, cũng ghi nhớ vào đầu.
Người ta, phải có lập trường của riêng mình, phải có chủ kiến riêng, người khác mới chịu nâng đỡ mình.
Ví dụ như Tiền Mộng Dao, Cố Yên tin rằng cho dù hôm nay mình không ngăn chặn một chút thì nàng cũng sẽ không đi sai đường.
Ví dụ như Mạnh Đông Đông, hạng người như hắn, nói là "đồ ngu hết thuốc chữa" còn là xem trọng hắn, hắn loại người đó nên bị quy về loại "chó chết trôi không lên được vách tường" thì hơn.
Về chuyện của Mạnh Đông Đông, Cố Yên cũng không mách tội với Mạnh Lan, Mạnh Lan không quản được Mạnh Đông Đông, Mạnh Đông Đông cũng không chịu nghe ai, nói cũng vô ích.
Nhưng điều làm Cố Yên không ngờ đến là, chưa đầy hai ngày Mạnh Đông Đông lại "gây chuyện", trời còn chưa sáng, điện thoại của Thôi Khải Chấn đã gọi đến.
Thẩm Du Thành bị tiếng điện thoại đánh thức, nửa đêm có người gọi điện thoại thường là có bệnh trở nặng không xử lý được, trời rất lạnh, hắn không chút do dự chui ra khỏi ổ chăn, vừa mặc quần áo, vừa chạy nhanh đi nghe điện thoại.
"Alo"
"Du Thành, ta là Thôi Khải Chấn." Thì ra là Thôi Khải Chấn.
"Anh Thôi, có chuyện gì gấp ạ?"
"Đúng vậy, ngại quá vào giờ này gọi cho hai người, cậu phải gọi Cố tổng một tiếng, Mạnh Đông Đông dẫn người đi ăn trộm đồ bị người ta bắt được rồi, bảo vệ phát hiện sau đó đã báo cảnh sát, các đồng chí công an đã tới, nếu không phải vậy ta cũng không gọi cho Cố tổng."
Nếu là người khác thì không sao, thật ra mọi người đều biết Mạnh Đông Đông là người thân thích của Cố tổng, cho nên cuối cùng vẫn chừa cho hắn chút mặt mũi, người bảo vệ bắt được người vừa nhìn thấy là Mạnh Đông Đông, vội vàng liên hệ Thôi Khải Chấn qua đây, Thôi Khải Chấn cũng không xử lý được, hắn lại không thể để người bên công an ở đó chờ được, chỉ có thể gọi điện xin ý kiến Cố Yên.
Thẩm Du Thành kìm nén tức giận trong lòng, "Anh đợi một chút, tôi đi gọi Diễm Diễm."
Ban ngày Cố Yên có nhiều việc, chủ yếu là lúc đi ngủ thì phải nghỉ ngơi cho tốt, cái tên Mạnh Đông Đông này, thật là một thằng súc sinh!
"Được."
Thẩm Du Thành cẩn thận gọi Cố Yên, Cố Yên bừng tỉnh, vừa mở mắt bên ngoài tối đen như mực, "Sao thế, bệnh viện có chuyện gì?"
"Em đừng khẩn trương," Thẩm Du Thành nhẹ nhàng an ủi, "Anh Thôi nói Mạnh Đông Đông dẫn người đi trộm đồ, người bên bộ phận bảo vệ đã báo cảnh sát rồi, các đồng chí công an ở đó, anh Thôi không biết làm thế nào."
Cố Yên trong nháy mắt tỉnh táo hẳn, tức giận đến mức mắng tục, "Thằng chó R này, ta biết thế nào nó cũng gây chuyện mà! Nói với Thôi Khải Chấn, bảo người bên công an mang đi, cứ theo luật mà làm."
"Dù sao thì bên kia cũng phải lo một chút," Thẩm Du Thành trầm giọng nói, "Để anh qua xử lý."
"Không cần, vẫn là để ta đi."
Cố Yên hai tay chống giường ngồi dậy, tuy rằng vợ chồng đồng lòng, Thẩm Du Thành cũng dần dần kính trọng nàng, nhưng đây rốt cuộc cũng là chuyện bên nhà mẹ đẻ, sao có thể để Thẩm Du Thành đi.
Thẩm Du Thành nhanh tay ấn nàng xuống, "Em nghe lời, hạ sốt đã, bên ngoài lạnh lắm, anh đi gọi đại ca, đại tẩu cùng đi, họ nói thế nào thì cứ thế đó."
Vào tháng mười một, Cố Yên mang thai sáu tháng, tuy vẫn chưa đến mức khó khăn trong sinh hoạt, nhưng mọi chuyện vẫn là nên cẩn thận.
Cố Yên vẫn là đi lấy áo bông, Thẩm Du Thành hiếm khi mạnh mẽ, "Nghe lời, anh đi!" Nói xong đắp chăn cho Cố Yên, chỉnh đèn bàn về chế độ mờ, đi cùng Thôi Khải Chấn nói vài câu, về mặc quần áo tử tế, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Thẩm Du Thành đi rồi, Cố Yên lại tức đến mức không ngủ được, Mạnh Đông Đông đúng là không phải người mà!
- Ha ha, thiếu của mọi người, đại gia bù rồi đây, ta nói được là làm được, ngày mai rạng sáng lại cập nhật nhé! (Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận