Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 217: Nếu như lật người không nổi, hắn liền xong đời (length: 9032)

Cố Yên bình tĩnh nói, "Bọn họ có ta lo, không cần ngươi quan tâm. Đúng rồi, còn có bên nhà Bạch Tình nữa, ngươi hỏi thử ý của Bạch Tình, nếu nàng cho ngươi đi thì ngươi mang chút đồ đến nhà người ta chơi, còn nếu nàng không cho đi, thì mua ít đồ rồi để nàng mang về. Thời còn sinh viên yêu đương thì ai cũng không tính toán chuyện này, nhưng đi làm rồi mà vẫn không biết điều, người ta sẽ không vui đâu."
Cố Giang Hà lo lắng hỏi, "Tỷ, vậy em nên mua gì?"
"Rượu là không thể thiếu, trà cũng cần mua, nếu ba của cô ấy hút thuốc thì mua hai cây thuốc lá ngon, nhà anh trai cô ấy có con nít thì mua chút bánh kẹo, đồ ngọt, mua thêm hai con gà ta. Nếu em không đi thì chỉ cần những thứ này thôi, nếu Bạch Tình cho em đi thì mua thêm ít đồ hộp, sữa đặc các loại."
Cố Giang Hà có chút nhức đầu nói, "Sao mà phức tạp thế này?"
"Sau này em và Bạch Tình cưới nhau, nhà người ta bớt cho một đứa con gái, em mang ít đồ sang đã là gì mà kêu phức tạp?"
Cố Giang Hà nghiêm túc gật đầu, thấy lời tỷ mình quá có lý.
"Giờ đã giữa tháng Chạp rồi, khi nào em định về?"
Thời thập niên 80, ngày nghỉ không có nhiều như bây giờ, mọi người đặc biệt coi trọng ngày lễ, nên giữa tháng Chạp các cửa hàng lớn nhỏ đã đóng cửa gần hết, nhìn ra đường phố rất tiêu điều.
Việc có nên về nhà ăn Tết hay không, Cố Yên gần như ngày nào cũng băn khoăn, cuối cùng nàng vẫn quyết định trở về. Cố Diễm Diễm đã thành người như vậy, ba mẹ vẫn không ghét bỏ nàng, thế nào thì nàng cũng phải về xem một chút.
"Còn ngươi," Cố Yên hỏi, "Khi nào ngươi về?"
Cố Giang Hà nghĩ ngợi rồi nói, "Tỷ, em mới chuyển khoa, em muốn ở lại đây trực Tết, tỷ thấy được không?"
Cố Yên nói, "Không cần thiết, vì mình mới tới đã khiêm nhường như vậy, ngươi càng thế thì người ta càng cảm thấy dễ bắt nạt, cứ làm việc giờ hành chính bình thường là được."
Cố Giang Hà giờ tin lời Cố Yên tuyệt đối, nghe nàng nói vậy thì nói, "Bệnh viện 23 tháng Chạp nghỉ, chủ nhiệm Trình nói ai muốn về ăn Tết thì nói với ông trước, ông sẽ sắp xếp trực những ngày trước hoặc sau khi nghỉ Tết."
"Vậy em đăng ký trực những ngày sau Tết đi, về nhà sớm rồi lại lên sớm. Tết đến mọi người đều đi thăm người thân, tránh việc ở nhà quá nhiều lại không yên tâm làm việc."
Cố Giang Hà gật đầu, "Vậy hai tỷ em mình cùng đi hay là tỷ đi trước?"
Cố Yên không muốn về trước, liền nói, "Ta đi cùng ngươi, hai ngày nữa ta ra ga mua vé tàu."
"Vé tàu Tết khó mua lắm, Bạch Tình nói bạn cô ấy làm ở ga, nói nhờ bạn giữ lại cho mình là được, khỏi cần phải ra ga xếp hàng mua vé."
"Thế thì tốt nhất rồi."
"Để em hỏi Hữu Lễ và bọn họ xem khi nào về, nếu không đi thì mua vé giúp bọn họ luôn."
Cố Yên dừng lại một chút, chỉ nói một tiếng được. Chuyện bà Đại Hải tới làm ầm ĩ, nàng cũng không kể cho Cố Giang Hà, nên Cố Giang Hà chỉ cho rằng Cố Yên bất hòa với họ, vẫn là chuyện cãi nhau ở quán sườn nọ.
Cố Yên lại nói, "Chúng ta không mua đồ mang về, đi đường không tiện, về nhà xem nhà thiếu gì rồi hãy mua cũng được."
"Em cũng nghĩ vậy."
Hai chị em thương lượng xong thời gian về, Cố Yên bắt đầu chuẩn bị công việc ở trung tâm điều động và khu căn cứ trước khi nghỉ Tết.
Khu căn cứ thì hàng hóa đã về hết, không còn việc gì nữa.
Tiểu Tề sẽ ở lại giữ khu căn cứ, còn một công nhân nhà cũng chẳng còn ai nên không về, hai người ở chung với nhau.
Cố Yên bảo bà Triệu đi chuẩn bị trước cho Tiểu Tề đồ ăn trong Tết, bà Triệu làm sẵn bánh bao, bánh hấp, mua thêm ít đồ để trong nhà bếp, dù sao trời lạnh không sợ hỏng.
Hà Tiểu Sanh bảo Cố Yên không cần lo cho Tiểu Tề, cô ấy nói đến lúc sẽ tới đưa sủi cảo.
Bên trung tâm điều động, các đơn vị khác nhận công nhân đều đã nghỉ hết, chỉ có mảng dịch vụ gia chính càng ngày càng bận rộn, nhưng vì nhiều nhân viên cũng muốn về ăn Tết nên người còn lại không nhiều, thành ra rất vất vả. Thôi Khải Chấn vẫn luôn xếp công việc tới tận 25 tháng Chạp.
May mà anh và Trần Khả đều ở thành phố, nếu không thì công việc của trung tâm cũng phải dừng lại.
Trước khi nghỉ, Cố Yên phát hết tiền lương, tiền thưởng cho mọi người.
Trung tâm điều động tháng này vì ít đơn vị nhận người, với lại trước kia giữ quan hệ nên không giảm quà cáp, doanh thu không nhiều, trừ tiền lương thưởng thì còn lại chẳng bao nhiêu lợi nhuận.
Cố Yên chỉ được ba trăm tệ, Tiểu Tề thì nhiều hơn một chút.
Còn ở khu căn cứ thì trừ lương mấy công nhân, Cố Yên, Tiểu Tề, Trâu Sĩ Hồng đều không có lương, tiền thưởng thì lại càng không.
Tiểu Tề và Cố Yên thì còn đỡ, vì hai người họ còn có tiền hoa hồng từ trung tâm.
Trâu Sĩ Hồng thì đáng thương hơn, năm nay anh là người khó khăn nhất.
Mấy hôm trước người yêu anh cãi nhau đòi ly hôn, cuối cùng không nói được tiếng nào, vẫn ở nhà mẹ đẻ không chịu về.
Anh không có nghề phụ như Cố Yên và Tiểu Tề, tất cả tài sản anh đều dồn vào phế liệu, nếu không vực lại được thì coi như xong đời!
Cố Yên và Tiểu Tề thương lượng, góp năm trăm tệ cho Trâu Sĩ Hồng, thường ngày thì người yêu anh ở nhà nhạc gia cũng được, nhưng giờ sắp Tết rồi, thế nào cũng phải đón người về để ăn Tết rồi tính sau.
Trâu Sĩ Hồng không hề nề hà, nhận "cứu trợ" của đối tác, dù anh không vực lại được thì cũng đâu thể chết, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn mà?
Cố Giang Hà vì chuyển phòng mua quà cáp biếu tặng tiền là của cậu, nhưng tiền mời ăn cơm lại là của Cố Yên chi, một bữa cơm cả rượu chè các kiểu, lại còn Lâm Thiên Bảo giảm giá mà vẫn hết hơn bốn trăm tệ, trước đó Cố Yên còn mua vàng bạc cho Cố mẫu và chị dâu, nên giờ trong tay Cố Yên cũng chẳng còn bao nhiêu tiền, nhưng mà về quê ăn Tết thì vẫn dư.
Sắp xếp xong công việc, Cố Yên lại không yên lòng về Thẩm Du Thành và Hoàng Thu Oánh.
Hôm trước Thẩm Du Minh tới đón bà Giang về, bảo Thẩm Du Thành ra thủ đô ăn Tết, lúc đó Thẩm Du Thành cũng nhận lời, nhưng thực tế thì Thẩm Du Thành lại không đi, anh nói nếu anh đi thì chẳng còn ai đi tảo mộ ngày Tết. Anh chọn ở lại bệnh viện trực, Hoàng Thu Oánh cũng vậy.
Hai ngày trước khi về, Cố Yên bắt đầu nhào bột, thái nhân bánh, phải hấp bánh bao thì hấp, phải làm sủi cảo thì làm. Nàng còn nấu một nồi canh sườn rong biển lớn, chiên một nồi cá hố, luộc hai con gà, lại gói hai loại sủi cảo, chuẩn bị xong xuôi, nàng chia làm hai phần, một phần để lại cho Thẩm Du Thành, một phần mang đến cho Hoàng Thu Oánh.
Hoàng Thu Oánh thì miệng lúc nào cũng dấm dớ, trong lòng rõ là cảm động mà miệng thì cứ kêu Cố Yên phí công, lúc Cố Yên đi thì còn dúi cho Cố Yên một túi lớn đồ ăn, nói cô ta ăn không hết bảo nàng mang về.
Cố Yên về xem thì toàn là đồ tốt, có tôm nõn, tôm khô, mật ong, trà ngon chưa mở, các gói đường trắng, bánh kẹo...toàn là đồ ngon.
Bệnh viện nghỉ ngày 23 tháng Chạp, hai người họ mua vé tàu giường nằm đêm 22 tháng Chạp lúc 11 giờ, giờ đó là hợp nhất, ngủ một đêm đến ga trời cũng sáng, về nhà cũng tiện.
Vé giường nằm là Quý Bạch Tình lấy giúp, Cố Giang Hà nói đưa tiền cô ấy không chịu.
Cố Giang Hà mua quà cho nhà Quý Bạch Tình, cũng đưa nhờ nàng mang về, Quý Bạch Tình chỉ nói là bạn biếu, có chút quà Tết cho gia đình, ba mẹ cô ấy nhận lấy rất vui vẻ.
Cố Giang Hà nghe vậy thì yên tâm hơn hẳn, càng thấy lời Cố Yên quả không sai chút nào.
Hôm 22 tháng Chạp, Thẩm Du Thành cứ lẽo đẽo theo sau Cố Yên, cứ như cục bột dính chặt lấy nàng, chỉ hận không thể Cố Yên đi vệ sinh anh cũng đi theo.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận