Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 590: Tiền trảm hậu tấu ( 5 ) (length: 7763)

Phạm Đình Phương bừng tỉnh ngộ, đúng vậy, những tờ báo này đều là cái loại hình này mà!
"Đây là..."
"Chị dâu," Cố Yên nghiêm túc nói, "Giang Hà và Bạch Tình lại không thể kết hôn, đừng nói hắn, ta cũng muốn phát điên, mấy tờ báo này chính là tuyệt chiêu, chị cầm về cho mẹ chồng xem, lơ đãng lúc chị nói mấy chuyện kiểu như người này người kia lớn tuổi mang thai như thế nào ra sao."
Ghê gớm thật, Phạm Đình Phương nghe mà cũng hoảng sợ, không hổ là Cố Yên, đầu óc này thật là tuyệt.
"Có được không?"
"Ta nghĩ là được," Cố Yên nhỏ giọng nói, "Bất quá chuyện này làm không được quá lộ liễu."
Cố Yên phần lớn tâm tư đặt vào việc kinh doanh, mấy chuyện này thật sự là chưa từng làm qua.
Phạm Đình Phương gật đầu, quả thực không thể quá lộ liễu.
Cố Yên thở dài, "Ta thật sự không còn cách nào, nếu thật không được ta sẽ tìm người tới nhà chị trộm sổ hộ khẩu, cho hai người bọn họ đăng ký kết hôn."
Cố Yên cũng không nói cho Phạm Đình Phương biết Bạch Tình đã mang thai, dù sao đây là cố gắng cuối cùng của nàng, nếu vẫn không được nữa, nàng cũng mặc kệ ai ai ai, việc trộm sổ hộ khẩu chưa chắc nàng làm được, nhưng mà đứa bé nhất định phải sinh ra.
"Được, nếu mẹ chồng lại không đồng ý, sổ hộ khẩu em sẽ trộm cho chị." Phạm Đình Phương không nhịn được cảm thán, "Mẹ chồng em thật là, ăn tổ yến của chị cả năm trời rồi, vẫn không mở miệng, bà cũng không thấy xấu hổ."
Cố Yên chỉ thở dài, "Ta cảm thấy ta làm chị gái thật sự đã hết trách nhiệm rồi."
"Đúng vậy, lần này em sẽ nói với mẹ chồng, nếu bà còn cản trở, em sẽ để Bạch Tình kiếm người bản xứ gả đi."
Cố Yên mừng rỡ cười, "Chị dám?"
Phạm Đình Phương thừa nhận, "Không dám! Ai, đúng rồi, chuyện của chị cả chị vẫn chưa nói với Giang Hà hả?"
Nhắc tới Cố Linh Linh, nụ cười trên mặt Cố Yên nhạt đi, "Chưa, chưa nói vội, chờ sau này bọn họ về rồi nói."
Chuyện Cố Linh Linh qua đời, Cố Yên vẫn luôn không nói cho Cố Giang Hà biết, hơn nữa Cố Linh Linh mất là vào tháng mười một âm lịch năm ngoái, đến tháng ba năm nay, Lâm Phúc Sinh đã cưới người con gái nhà giàu, bây giờ con trai mới sinh của bọn họ đã hơn một tuổi rồi.
Nhà họ Lâm ở trấn trên bán thịt heo, điều kiện so với các gia đình bình thường khá hơn nhiều, Cố Linh Linh qua đời vì bệnh tật, người khác thường bàn tán Cố Linh Linh không có số hưởng. Lúc đó, tang lễ của Cố Linh Linh còn chưa được bao lâu, đã có bà mối tới cửa xin làm mối cho Lâm Phúc Sinh, Lâm Nhã tức đến phát khóc.
Vợ chồng mà nửa đường có người ra đi, nếu chồng chết mà vợ còn sống, thì phần lớn đều sẽ thủ tiết đến già, còn nếu vợ chết mà chồng còn sống, thì phần lớn đều muốn tái hôn.
Chuyện này nghe thì... Ban đầu Cố gia không đồng ý, Lâm Phúc Sinh cho dù muốn cưới thì cũng không thể nóng vội như vậy, làm gì thì cũng phải đợi hết một năm của Cố Linh Linh.
Lão thái thái nhà họ Lâm đến cửa, nói bọn họ ai cũng chờ được, chỉ có đứa bé trong bụng kia là không chờ được.
Còn có thể thế nào được chứ, đây là chuyện của nhà họ Lâm, ai quản nổi?
Lâm Nhã nói, cha cô tái hôn thì cũng được, nhưng Lâm Tường phải theo cô.
Cũng chính vì chuyện này mà Cố Yên phải nhìn Lâm Nhã bằng con mắt khác.
Lâm Tường không muốn đến Tề Nam, sau này em trai hắn ra đời, bà nội thương hắn không bằng lúc trước, hắn ở trong cái nhà đó không có chút cảm giác tồn tại nào, nên mới thất vọng rời đi, hiện giờ hắn đang học cao nhất ở Tề Nam, rất chịu khó, thành tích học tập cũng rất tốt.
Sau khi Lâm Tường đến, Cố Khải Trung làm chủ cùng Cố Giang Hải chia nhà, ông cùng Cố mẫu dẫn theo Lâm Tường và Lâm Nhã ở trong cái viện hơi nhỏ, nhất quyết không để Cố Giang Hải thêm phiền phức.
Lâm Nhã đã thực tập, tháng bảy năm nay sẽ chính thức tốt nghiệp, không có mẹ bên cạnh, Lâm Nhã trong phút chốc đã trưởng thành, cũng càng ngày càng kiên cường, không còn là cô bé chỉ biết khóc thút thít mỗi khi gặp chuyện.
Trong thư Cố Yên viết cho Cố Giang Hà bao giờ cũng là tốt khoe xấu che, Cố Linh Linh qua đời, Cố phụ bệnh phải vào viện một lần, những chuyện rối như tơ vò này, Cố Yên đều không hề kể qua, chỉ cần Cố Giang Hà sống bình an thì mọi chuyện đều tốt đẹp.
Cố Yên thật may mắn, sau khi trở thành Cố Diễm Diễm, bản thân cô chưa từng từ bỏ cố gắng, nếu không có sự nghiệp, lúc gặp chuyện không người không tiền thì càng thêm bi ai.
Ăn cơm xong, Phạm Đình Phương cầm báo đi, tiện đường ghé nhà mẹ chồng một chuyến, nhét hết mấy tờ báo này vào thùng báo của nhà bà, tiện thể nói mấy câu với người giúp việc rồi đi.
Mỗi ngày việc đầu tiên buổi sáng của Quý mẫu là đi đến thùng báo lấy báo.
Ăn điểm tâm rồi đọc báo, là thói quen nhiều năm của nhà bà.
Vừa mở thùng báo, báo đã ào ào rơi xuống, Quý mẫu khom lưng nhặt lên, liếc mắt một cái, cau mày cầm báo đi vào nhà.
Người giúp việc đang nấu cơm trong bếp, thấy Quý mẫu cầm một chồng báo đi vào, liền nói, "Thưa bà, hôm nay sao nhiều báo vậy?"
"Không biết nữa, toàn là mấy tờ quảng cáo." Quý mẫu cầm báo lắc lắc, "Xem đó, giờ người ta càng ngày càng không đáng tin, cô xem mấy tờ báo lá cải này, cứ nhét lung tung vào thùng báo của người ta."
"Vậy thì cứ giữ lại, cho ông nhà luyện chữ không phải tốt sao?"
Quý mẫu không nói gì trở về phòng, không lâu sau, người giúp việc bưng đồ ăn vào, thấy Quý mẫu đang liếc mấy tờ báo lá cải, nhỏ giọng nói, "Thưa bà, sáng nay tôi xin phép đi thăm một người bệnh, giữa trưa tôi về nấu cơm không chậm trễ đâu ạ."
Quý mẫu liếc báo rồi nói, "Đi đâu thăm người bệnh, nhà cô có ai ốm à, không nghe nói mà."
"Thì là cháu dâu bên nhà mẹ đẻ tôi đó ạ, hồi nó lấy chồng đã ba mươi rồi, cứ mãi mà không có con, sau vất vả lắm mới có thai, cả nhà mong ngóng lắm, ai ngờ lúc mang thai thì lớn tuổi quá, khó sinh, con vất vả lắm mới sinh ra được thì mẹ nó lại bị rong huyết, mọi người đều bảo không còn bao nhiêu ngày nữa, phải tranh thủ đi thăm ạ."
"Nhà mẹ cô còn cháu dâu à? Sao trước giờ không nghe cô nói vậy?"
"Thì là cháu dâu họ hàng xa ạ, mấy chuyện nhà mẹ đẻ tôi, trước giờ tôi có muốn nói với bà đâu, dù trước có quan hệ không tốt thế nào, thì đây cũng là chuyện liên quan đến sống chết, không thể không đi ạ, bà nói có đúng không?"
"Vậy thì nên đi thăm một chuyến," Quý mẫu lật qua lật lại mấy tờ báo rồi nói, "Nghe nói có mấy người phụ nữ lấy chồng muộn, không có con được, cháu dâu cô cũng tại đó nên mới khó có thai phải không?"
Người giúp việc ghé sát tai Quý mẫu nhỏ giọng nói, "Nghe người ta bảo là vậy đó, không được để lâu quá rồi mới 'quan hệ' với đàn ông, muộn thì khó có thai, với lại sau này lớn tuổi có thai thì rất nguy hiểm, nào là rong huyết, khó sinh, nhiều lắm ạ. Bà là người từng trải mà, biết rồi đó, sinh con muộn là phụ nữ khó hồi phục lắm. Tuổi cao, thể chất cũng không theo kịp nữa!"
Cốc cốc cốc.
Ngoài cửa có tiếng gõ.
"Ai da, chắc là tổ yến mang đến đó, bà ơi, bà dùng tổ yến dưỡng da này, sắc mặt tốt lên bao nhiêu, bao nhiêu người ghen tị đó, cứ lén lút hỏi tôi thường ngày làm món gì mà."
Người giúp việc vừa nói vừa quay người đi ra, quả nhiên là xách tổ yến về.
Người giúp việc nhanh tay mở hộp, lấy tổ yến ra, đặt trước mặt Quý mẫu, ngấm ngầm đánh giá sắc mặt của Quý mẫu rồi lại quay người đi bận việc.
Hôm nay chỉ có một chương, mọi người sớm nghỉ ngơi một chút, ngủ ngon. (hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận