Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 256: Hồi xuân đại địa (length: 7640)

Tờ giấy có tên bên trên, vừa nhìn thời điểm viết, liền thật sự dùng sức, mực nước cơ hồ muốn thấm đẫm mặt sau tờ giấy, điều này có thể thấy trong lòng Trâu Sĩ Hồng có bao nhiêu hận.
Trên đời này chuyện không may nhất đừng quá mức khi người ta ngã gục, ngay cả người thân cận nhất cũng muốn rời bỏ ngươi.
Vậy thì làm sao có thể không hận?
Cố Yên nghĩ ngợi rồi đặt tờ giấy xuống, lau bụi, quét dọn một lần, rồi không đụng đến đồ của Trâu Sĩ Hồng nữa.
Từ khi Cố Yên đến văn phòng, điện thoại gọi đến rất nhiều, có người hỏi giá cả, có người hỏi đơn hàng của họ có giao đúng hạn không, còn có người hỏi hệ thống xử lý thép phế thải của Trâu Sĩ Hồng nên làm thế nào.
Cố Yên biết thì giải quyết, không biết thì nhớ lại, chờ Trâu Sĩ Hồng trả lời điện thoại, nàng nhìn một lượt ghi chép xuất hàng của Trâu Sĩ Hồng, vẫn luôn xuống, đơn hàng bàn bạc xuất hàng cơ bản khoảng chừng bốn trăm tấn.
Cố Yên nghĩ, bốn trăm tấn này giao xong là có thể yên tĩnh một thời gian, sau đó xuất hàng chắc là số lượng bình thường, khoảng một tuần ba mươi, năm mươi tấn cũng không tệ.
Bốn trăm tấn, hơn tám vạn tệ, Cố Yên âm thầm nghĩ, đến lúc đó dù thế nào cũng phải xúi giục Trâu Sĩ Hồng trước tiên lấy tiền ra chia cho mọi người một vạn, có một vạn này, nàng có thể tính toán mở khách sạn, hoặc là trước nghe ngóng mua một căn nhà có sân cũng được.
Xe vẫn luôn chất hàng, gần đến trưa vẫn chưa xong, Cố Yên sợ mọi người mệt, mười một giờ liền cho mọi người nghỉ ăn cơm.
Đã là tháng ba âm lịch, bên ngoài không lạnh, đặc biệt là giữa trưa có nắng.
Trong nhà ăn chỗ quá nhỏ, đồ ăn thừa rơi trên mặt đất cũng khó quét, Cố Yên bèn cho người kéo bàn ra bãi ở bãi đất trống ngoài nhà ăn, nước trà lá thoải mái dùng, mỗi người hai bánh bao, một bát lớn canh củ cải trắng nấu miến thịt, một bàn một đĩa dưa muối trộn ba loại, canh trứng ăn no.
Đến tận giữa trưa ăn cơm, Trâu Sĩ Hồng vẫn chưa dậy, Cố Yên bảo Lượng Tử đi nhìn thử một cái, Lượng Tử nói hắn ngáy như sấm, tốt nhất là đừng gọi, Cố Yên bảo dì Triệu giữ lại cơm cho Trâu Sĩ Hồng.
Người làm việc nặng, sức ăn đều lớn, hai bánh bao không đủ ăn, Cố Yên nhìn nhiều nhất ăn được năm sáu cái, riêng bữa cơm hôm nay đã mất hai mươi mấy đồng.
Nhiều người ăn cơm đúng là ngon miệng, đừng nói đến mấy người công nhân, Cố Yên còn ăn hai bánh bao.
Ăn cơm xong xuôi, đám công nhân kéo nhau ra bãi đất trống nghỉ ngơi, Cố Yên thì đi giúp dì Triệu rửa chén bát, toàn bộ bát đĩa trước cầm giẻ lau qua, sau đó để vào chậu nước cọ rửa, xả sạch, tất cả cho vào chậu dội nước sôi lên, như thế mới xem như tạm ổn.
Rửa xong bát đũa, thu dọn nhà bếp xong, dì Triệu mệt mỏi ngồi phịch xuống chiếc ghế ở cửa, thở không ra hơi.
"Dì Triệu vất vả rồi, cuối tháng con cho dì thêm tiền thưởng."
Dì Triệu nói, "Thêm tiền thưởng thì cũng không cần, dì và Triệu ca con hai tháng nay toàn chơi, ai ngờ bận một trận thì bận tối tăm mặt mũi."
"Cũng chỉ là một thời gian thôi." Cố Yên đang nói thì Hà Tiểu Sanh gọi nàng, "Béo tỷ, nước sôi rồi, pha cà phê đi."
"Tới liền," Cố Yên quay đầu cười nói với dì Triệu, "Dì Triệu, dì uống cà phê không?"
Dì Triệu khoát tay, "Ta không uống cái đồ đó, như canh thuốc bắc."
Cố Yên một mình đi pha.
Cố Yên không thích buổi sáng uống cà phê, nàng thích nhất là sau bữa cơm trưa, uống một ly, mỗi lần uống vào khoảng thời gian đó, nàng đều cảm thấy rất mãn nguyện.
Cố Yên ngồi trên ghế, tay cầm cốc, nghe mùi thơm cà phê, tắm mình trong nắng ấm, hơi nheo mắt, ừ, thật hạnh phúc!
"Béo tỷ." Hà Tiểu Sanh uống sữa lúa mạch, "Hôm qua em còn nói với Tiểu Tề, chờ giao xong chuyến này thì chị có thể mua xe máy rồi, đến lúc đó hai đứa mình cùng nhau chạy một vòng trên đê sông Hoàng Hà."
Cố Yên nhìn nàng, nghiêm túc nói, "Để tóc dài đi, để dài nhìn mới đẹp."
Nghe Cố Yên khen mình đẹp, Hà Tiểu Sanh hơi mất tự nhiên, "Tóc dài khó gội lắm."
"Quen thì như nhau thôi," Cố Yên mím môi cười, "Tiểu Sanh, lái xe được, nhưng đừng đua xe."
"Thế chị có mua xe máy không?"
"Mua chứ, nhưng chị mua xe CJ50 là được rồi."
Hà Tiểu Sanh, "Mua cái 125 không phải tốt hơn sao?"
"Thay phương tiện đi lại, xe CJ50 là được rồi." Cố Yên thật sự không định bỏ nhiều tiền vào xe máy, nàng muốn để dành tiền đầu tư vào khách sạn, như thế mới là việc chính.
Cố Yên bèn ngẩng đầu nhìn về phía xa, cỏ xanh đã bắt đầu mọc, trên đê không còn toàn màu vàng úa tàn nữa, sức sống đã trở lại, đúng là đất trời hồi xuân!
Cốc cà phê trong tay vừa cạn đáy, Cố Yên chợt nghe bên ngoài có tiếng xe ô tô, nàng vừa định gọi Hà Tiểu Sanh đi xem sao, quay đầu nhìn thì thấy, tên nhóc kia ngồi trên ghế, đầu gật gù ngủ mất tiêu.
Haizz, chắc tối qua lại thức đêm, nếu không Hà Tiểu Sanh cũng không đến mức ngồi trên ghế mà ngủ.
Cố Yên đặt ly cà phê xuống đất, khẽ đứng dậy đi ra phía cửa lớn.
Vừa đi ra thấy, một gã đàn ông trung niên miệng nam mô bụng bồ dao găm đang dẫn một cậu nhóc tiến về phía bọn họ, cậu nhóc kia tay còn ôm một thùng rượu.
Cố Yên vừa thấy gã kia liền biết là ai, ha, cũng không ai khác, chính là gã Vu tổng muốn để Trâu Sĩ Hồng ngủ ngoài đường ở khách sạn Nam Giao.
Cố Yên đứng lại, cau mày, chủ động lên tiếng chào hỏi, "Vu tổng!"
Vu Văn Hoa ngẩn ra, lập tức cười, "Chào cô, chào cô, cô nhận ra tôi à."
Cố Yên cười nhạt nói, "Chỉ là quen biết qua thì không đẹp đẽ cho lắm."
Cố Yên nói thế thì Vu Văn Hoa hiểu ngay, cười ha ha nói, "Là cô à, cô nương, hiểu lầm, không phải đều là hiểu lầm sao?" Gã ta vừa nói vừa nhìn những chiếc xe lớn ở sân viện, "À, nhiều hàng thế."
Công nhân làm tới trưa cũng mệt rồi, nên Cố Yên mới nói khoảng một giờ chiều lại làm, cho mọi người nghỉ ngơi một chút, những xe này đều ở trong thành phố, không sai biệt lắm trước khi tối đều có thể đưa đến.
"Đều là hàng đã có chủ." Cố Yên nói.
Làm ăn vẫn phải làm, ai có thể không qua lại với tiền được chứ? Có điều không thể dễ dàng cho gã ta là được.
Cố Yên mời Vu Văn Hoa vào văn phòng uống trà.
Vu Văn Hoa vẫn luôn tìm Trâu Sĩ Hồng, "Trâu tổng đâu, không phải là không muốn gặp tôi chứ."
"Vu tổng, đến nước này rồi, ngài còn không đau lòng người bạn cũ của ngài, tối qua một đêm không ngủ, cơm trưa cũng chưa ăn, đang ngủ đấy."
Gã Vu tổng miệng nam mô bụng bồ dao găm này đúng là dân làm ăn, lúc này nói, "Vậy cứ để anh ta ngủ, tỉnh ngủ chúng tôi hai anh em uống chút, xem này, rượu tôi mang đến rồi. Cô nương, cô họ gì?"
Mắt Vu Văn Hoa híp lại, vẻ ngoài có vẻ tùy tiện, thực chất đang đánh giá Cố Yên, cô gái này nhìn chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, nhưng ánh mắt sắc bén, ngôn ngữ dứt khoát, trên người toát ra vẻ dũng cảm không sợ hãi, gã ta đoán người phụ nữ này chắc không phải hạng vừa.
"Tôi không dám nhận chữ quý, họ Cố, Cố Diễm Diễm." Cố Yên pha trà rót nước, "Vu tổng, uống trà, ngài cứ gọi tôi là Tiểu Cố là được rồi."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận