Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 409: Hận không thể giết ta (length: 7908)

Cố Yên bị mộng làm cho tỉnh giấc, trong mộng, Cố Linh Linh mang bộ mặt dữ tợn đáng sợ, há cái miệng rộng như chậu máu về phía nàng, tựa như muốn ăn thịt nàng vậy.
Cố Yên tỉnh lại, tim đập thình thịch không ngừng, nàng ngồi trên giường một hồi lâu mới hết đau tức. Nàng liếc nhìn chiếc đồng hồ báo thức đặt trên bàn, đã gần mười một giờ rồi, bất giác đã ngủ lâu như vậy, bất quá trừ việc sau đó gặp phải cơn ác mộng này, thì tổng thể mà nói, nàng ngủ vẫn khá ổn.
Sau khi thức dậy, nàng ra phòng khách, cầm điện thoại lên gọi cho Hoàng Thu Oánh, giờ này Hoàng Thu Oánh phần lớn là không có ở đó, nhưng Cố Yên muốn thử xem, sau khi gọi thì lại có người bắt máy, nhưng không phải là Hoàng Thu Oánh, người bên kia nói viện trưởng Hoàng hôm nay có lịch khám bệnh, Cố Yên nói mình không có việc gì, liền cúp máy.
Cố Yên nghĩ việc mãn kinh này tìm Hoàng Thu Oánh cũng không đáng tin cho lắm, dù sao cách xa như vậy, nàng nghĩ nên nói chuyện này cho Giang Hà đi, hắn muốn xử lý như thế nào thì tùy hắn.
Cố Yên đi uống chút nước, chỉnh trang lại một chút, liền ra khỏi cửa.
Gần trưa rồi, mặt trời cũng nóng rát hơn, Cố Yên trước lái xe về nhà bà nội, dù sao lúc sáng đi qua thì không thấy ai mở cửa.
Sau khi dựng xe máy vào sân, Cố Yên liền gọi, "Nãi nãi!"
Lão thái thái đang ngồi dưới cây óc chó nhặt đậu que, cũng không ngẩng đầu lên mà nói, "Cuối cùng cũng biết ló mặt ra đấy à."
"Hắc hắc." Cố Yên cười đi đến, dưới cây óc chó đặt một thùng nước, bên trong có nửa thùng nước lạnh, thả vào đó nho mà Cố Yên sáng nay đưa đến, còn có quả đào.
Ngủ hơn nửa buổi, trong miệng Cố Yên vừa hay khô khát, vào bếp lấy cái giỏ nhỏ ra, lấy một nửa chùm nho, xóc xóc nước, cầm một quả lên bắt đầu ăn.
Lão thái thái thấy khó chịu, "Mua nho mà cũng đến thử, chua như vậy mà cũng mua."
"Chua sao? Con ăn thấy không chua mà, bà phải nhặt những quả màu tím đậm mà ăn, những quả còn xanh thế này thì không ăn được đâu, bà xem vẫn chưa chín này. Bà còn đau đầu không ạ?"
"Vốn dĩ đã không sao rồi, A Thành cứ làm như có chuyện lớn." Lão thái thái liếc nhìn Cố Yên rồi nói, "Đào thì ngon đấy, nhưng mà giòn quá, ta cũng không ăn được, con đều mang về đi."
Cố Yên vỗ đầu một cái, nàng sao lại quên bà nội răng không được tốt.
"Nãi nãi, buổi trưa mình ăn mì lạnh, con làm món đậu que kho."
"Buổi trưa ăn ở đây sao?"
"Đã đến giữa trưa rồi, bà còn muốn đuổi con đi, con gọi điện cho Thẩm Du Thành, bảo anh ấy tan làm đến đây."
Mặt lão thái thái tươi tỉnh hẳn lên, thấy Cố Yên lên nhà liền gọi với theo bóng lưng của nàng, "Có động tĩnh gì không?"
Cố Yên biết "động tĩnh" mà bà hỏi là có ý gì, quay người cười nói, "Không có, không có động tĩnh gì cả, bà đừng mong ngóng, có động tĩnh thì con sẽ nói cho bà ngay."
"Nhanh lên nhé!"
"Việc này tùy duyên mà bà." Cố Yên nói rồi đi gọi cho Thẩm Du Thành, anh nói muốn đến thì cũng phải báo lại mới được.
Cố Yên đã lâu rồi không ăn cơm ở đây, hôm nay dứt khoát gác lại mọi chuyện, hảo hảo ở bên cạnh bà nội, nàng đi nhào bột làm mì, làm mì cán bằng tay, lão thái thái thì làm bánh ngô trứng gà, làm món kho... Hai bà cháu vừa cười vừa nói chuyện, cũng không thấy nóng, không bao lâu thì Thẩm Du Thành về tới, ba người vui vẻ ăn cơm trưa, lão thái thái đi nghỉ trưa, Cố Yên cùng Thẩm Du Thành cũng về phòng phía nam, nằm trên giường nghỉ ngơi một lát.
Thật ra Cố Yên cũng không mệt nhọc gì.
Thẩm Du Thành nằm trên giường nhắm mắt nói, "Mẹ vợ thế nào rồi em đi xem chưa?"
Ở trước mặt bà nội, anh không dám hỏi chuyện của mẹ Cố.
"Giang Hà nói hôm nay hắn xin nghỉ, lo liệu chăm sóc mẹ em hết, bảo em không cần bận tâm, lát nữa em sẽ qua đó, rồi đến công trường xem thế nào, sau đó đến xưởng, đến lúc đó em sẽ hỏi anh trai xem sao, chắc là không có vấn đề gì."
"Lái xe chậm thôi nhé."
"Biết rồi!"
Cố Yên nép vào ngực Thẩm Du Thành, kể chuyện nằm mơ, sau đó nói, "Chuyện mãn kinh của chị cả em không hỏi nữa, Giang Hà muốn lo liệu thì cứ để hắn lo đi."
"Quay đầu anh hỏi Giang Hà xem sao, nếu hắn muốn tìm bác sĩ thì anh sẽ tìm cho."
"Ông xã cám ơn anh nha."
"Muốn báo đáp anh thế nào?" Thẩm Du Thành vừa nói vừa luồn tay vào trong quần áo Cố Yên, bắt đầu xoa nắn, "Hay là trả bằng thịt nhé?"
Cố Yên... Đưa tay vuốt ve tay anh.
Nàng chỉ nói thế thôi, cái tên cẩu nam nhân này, lại mở trò đồi bại rồi. Cũng không biết các sinh viên của anh có biết vị thầy giáo Thẩm lịch sự, học thức kia, lén lút lại có bộ mặt này không?
Chẳng mấy chốc, Thẩm Du Thành ngủ thiếp đi, Cố Yên đặt chuông báo thức cho anh, rồi rón rén xuống giường đi giày ra ngoài, nghỉ ngơi đủ rồi thì phải làm việc thôi.
Bất quá đúng như Cố Yên nói, trước tiên, nàng vẫn đi qua chỗ Cố Giang Hải trước.
Mọi ngày thì qua giữa trưa, Cố Giang Hải và Mạnh Lan sẽ đóng cửa một lúc, sau đó về nhà ngủ trưa, nhưng hôm nay bọn họ lại không hoàn toàn đóng cửa, nhìn vào trong thì thấy có người, Cố Yên đứng ngoài cửa gõ cửa, trong nhà vọng ra giọng của Cố Giang Hải, "Ai đó, bánh bao muộn hơn mới có."
"Đại ca, là em, Diễm Diễm đây."
Cố Giang Hải từ trên chiếu dưới đất bò dậy, "Diễm Diễm à."
"Anh ngủ à? Anh ngủ chưa?"
"Ngủ, Giang Hà nói buổi chiều đưa mẹ đi truyền nước."
"Huyết áp vẫn còn cao à?"
"Cao." Cố Giang Hải vẻ mặt mệt mỏi, ngáp dài nói, "Em vào trong nhà đi, mẹ đang ở nhà đấy."
"Em buổi sáng có qua rồi, chị cả hận không thể ăn thịt em, thôi em không vào nữa, tránh để chị ấy lại hằn học với em, em qua xưởng có chút việc, đợi lát nữa quay lại em sẽ đến thẳng bệnh viện thăm mẹ."
Cố Giang Hải gọi giật nàng lại, "Diễm Diễm, em làm hòa với chị cả đi, nếu hai người cứ như vậy thì nhiều người biết chuyện khó coi lắm!"
Cố Yên bất đắc dĩ nói, "Đại ca, không phải em không muốn làm hòa, mà chị cả cứ hễ nhìn thấy em là lại muốn giết em, em hòa giải thế nào được? Chuyện nhà mình thì tự chúng ta còn chẳng đi nói ra bên ngoài, thì ai mà biết? Chị cả ở nhà có làm ầm ĩ nữa không?"
"Cũng không làm ầm ĩ, chỉ là không chịu ra ngoài, cơm trưa toàn là Lâm Nhã bưng vào cho."
"Giang Hà không nói chuyện với chị ấy à?"
"Cái này anh không rõ, hay là anh gọi lão nhị qua đây?"
"Đừng làm phiền nữa, anh mau nghỉ ngơi đi, tối rồi nói chuyện tiếp."
Cố Yên nói xong liền đi, nàng thực sự không muốn dây dưa với Cố Linh Linh, phí thời gian vào chuyện đó quả thực không đáng.
Cố Yên trước đến công trường xem tiến độ thợ mộc, rồi lại đến nhà máy, giải quyết một vài công việc hàng ngày, sau đó lại đi đến trung tâm điều động nhân sự một chuyến.
Vì công ty bất động sản bên Cố Yên và khách sạn đều đang cần bắt đầu đăng tuyển nhân sự, cho nên nàng mới đi đến trung tâm điều động, mất hơn một tiếng đồng hồ để hoàn thành xong bản thông báo tuyển dụng, để Lưu Tuyết ở trung tâm điều động viết ra rồi dán lên.
Lúc Cố Yên muốn đi, Lưu Tuyết gọi giật Cố Yên lại nói, "Cố tổng, lần trước bên tòa soạn báo vẫn còn hỏi bên ta có muốn mua trang quảng cáo không, hôm nay phóng viên Lý lại gọi điện đến, ta trả lời người ta thế nào đây?"
Cố Yên vỗ đầu một cái, dạo này nhiều việc quá, nàng thật là quên béng đi, vị phóng viên Lý kia thực ra chính là Lý Hồng, vốn dĩ trước đây đã từng viết bài về Cố Yên, cô ấy muốn mua một hoặc hai trang của báo ngày, chuyên đăng tin tuyển dụng cùng các thông tin cho thuê gì đó, nàng lúc này nói, "Cô nói với Lý Hồng một tiếng, trưa mai tôi mời cô ấy đến ăn cơm tại nhà ăn của khách sạn Nam Giao, nếu cô ấy không có thời gian thì cứ hẹn giờ, tôi sẽ tự mình đến tận cửa bái phỏng."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận