Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 307: Không giống một số người, liền biết kiếm tiền (length: 7688)

Cố Khải Trung càng nghe mặt càng đen, nghe đến cuối cùng suýt chút nữa ngất đi, "Mười... mười vạn?"
Chuyện này, Cố Yên vốn không muốn nói với người nhà họ Cố, nhưng vì biết việc Thẩm Du Thành nâng giá, nên Cố Yên mới nói.
Cố Yên dặn dò, "Chuyện này, ngài không được nói với ai hết, nửa đời sau của khuê nữ con đều trông vào chỗ này, nhưng mà muốn khai thác hết giá trị của nó, hai mươi vạn nữa cũng chưa chắc đủ dùng."
Cố Khải Trung nghe xong suýt đứng không vững, con gái ông đang làm cái gì vậy!
Cố Yên rất hài lòng với phản ứng của Cố Khải Trung, "Con đi nha cha, bên đại tỷ giao cho ngài, nhất định phải bảo mật, con không muốn giữa đường lại phát sinh chuyện rắc rối."
Cố Khải Trung cảm thấy người mình hơi run, may mà vẫn còn tự chủ được, ông phất tay với Cố Yên, nói, "Được, đi đi."
Cố Yên qua nhà bếp chào mẹ và Mạnh Lan, hai người đang lo sẽ có cãi nhau, thấy không có chuyện gì mới yên tâm.
Nhưng Cố Yên vừa ra cửa, Cố Giang Hà đã đuổi theo, "Tỷ, sáng mai Hoàng tỷ xuất phát đi huyện Phương Thành rồi, tỷ không đi xem một chút à?"
Cố Yên vỗ đầu một cái, nàng quên mất chuyện Hoàng Thu Oánh sắp đi, nàng vội hỏi, "Sáng mai đi luôn à?"
"Ừ, xe đều chuẩn bị xong rồi, hôm nay mọi người trong viện đều tổ chức tiệc chia tay cho chị ấy."
"Diệp Như Phỉ đi không?"
"Có."
Cố Yên nghiến răng, "Sao nàng ta còn đi!"
"Hôm nay trong tiệc chia tay Diệp Như Phỉ rất nổi bật, nàng ta cướp hết cả lời phát biểu của Hoàng tỷ."
Cố Yên biết ngay con người này chẳng tốt đẹp gì!
Cố Yên nhìn đồng hồ đeo tay, rồi nói với Cố Giang Hà, "Tối nay ta sẽ nói cha giải quyết chuyện của đại tỷ, em nghe ngóng một chút, đừng để chị ấy lại gây thêm chuyện. Mai em xin nghỉ làm được không?"
"Đổi ca rồi, tỷ à, tỷ đừng ép chị ấy quá."
"Biết rồi, không ép, sau này lúc em cưới, để chị ấy lo cho em." Cố Yên vừa nói vừa vỗ vai Cố Giang Hà rồi quay người đi.
Ai khó chịu thì tự biết, ha ha!
Cố Giang Hà nghĩ ngợi rồi gọi với theo, "Tỷ, rốt cuộc chị ấy nói gì vậy?"
"Em đi hỏi mẹ và chị dâu đi." Cố Yên không đủ kiên nhẫn nói lại lần nữa.
Cố Giang Hà nghĩ nghĩ rồi xoay người đi về nhà bếp, anh ta phải biết cho rõ đại tỷ rốt cuộc nói gì mà khiến nhị tỷ không vui như vậy.
Cố Yên một đường chạy nhanh đến nhà Hoàng Thu Oánh, hai hôm trước nàng còn định hỏi Hoàng Thu Oánh khi nào đi, nhưng bận bịu chuyện của mình nên quên sạch.
Diệp Như Phỉ lại còn muốn đi cùng, Hoàng Thu Oánh có thể nào sống yên ổn được?
Thời tiết vốn đã hơi nóng, Cố Yên chạy đến chân khu tập thể của Hoàng Thu Oánh rồi lại chạy vọt lên lầu, khi chạy đến cửa nhà nàng thì người đã mồ hôi nhễ nhại, thở không ra hơi.
Cửa nhà Hoàng Thu Oánh đang mở, còn chưa vào đã nghe thấy tiếng nói chuyện, có rất nhiều người ở trong đó, chắc là đến tiễn Hoàng Thu Oánh.
Cố Yên đứng ngoài một lúc để cho mồ hôi khô bớt rồi chờ người đi ra.
Người đi ra nhìn thấy Cố Yên thì rất ngạc nhiên, ai cũng biết trước kia Cố Diễm Diễm ra sao, bây giờ nhìn lại hoàn toàn bình thường.
Một lúc sau, Cố Yên thấy trong phòng chỉ còn hai ba người nên bước vào, không ngờ Vương Á Cầm cũng ở đó. Đồ đạc trong phòng đã được thu dọn gần hết, trên mặt bàn, trên tủ không còn mấy thứ, chỉ còn giường là còn bày chăn gối và vài bộ quần áo, Cố Yên nhìn mà nóng hết cả mắt.
Hoàng Thu Oánh đang nói chuyện với người khác, Vương Á Cầm thì đứng một mình một bên.
"Chị Vương." Cố Yên giấu cảm xúc chào hỏi trước.
"Diễm Diễm, dạo này em bận gì vậy, tìm em mãi không được." Vương Á Cầm kéo Cố Yên qua một bên nói nhỏ, "May mà em tới, Hoàng tỷ mai đi rồi."
Cố Yên cũng thật ngại, "Em cũng thấy thế, em thật có lỗi."
Chắc không phải để chị ấy phải chạy đến tận huyện Phương Thành đâu.
"Hoàng tỷ nói có mấy bộ quần áo, vải vóc không dùng đến, sẽ chia cho chúng ta."
"Để chị ấy giữ lại dùng chứ."
"Chị cũng nói vậy."
Hai người họ đang nói chuyện thì những người còn lại cũng ra về hết, trong phòng chỉ còn ba người.
"Diễm Diễm, đóng cửa lại." Hoàng Thu Oánh vừa nói vừa ngồi xuống bàn, trông rất mệt mỏi.
Cố Yên nhanh chóng đi đóng cửa.
"Dạo này em bận cái gì thế?" Hoàng Thu Oánh vừa rót nước vừa hỏi, "Không thấy mặt em đâu, Á Cầm, qua đây ngồi."
Cố Yên vội nhận ấm nước từ tay nàng rồi rót nước cho mọi người, "Em mua lại khu nhà máy cũ kia, dạo này vẫn luôn đi làm thủ tục, hôm nay mọi thứ đều xong rồi."
Hoàng Thu Oánh và Vương Á Cầm đều hoảng hốt, hai người đồng thanh nói, "Em mua lại rồi á?"
Mấy ngày này bận bù đầu, chiều còn đi đặt may quần áo, bà Giang lại nhập viện, Cố Yên cũng mệt lả người, nàng kéo ghế ngồi xuống một bên, uống một ngụm nước mới lên tiếng, "Nhờ anh họ Thẩm Du Thành giúp đỡ, không thì có tiền cũng không thể làm thủ tục nhanh như vậy được."
"Hết bao nhiêu tiền?"
"Mười vạn." Cố Yên nhanh chóng nói thêm, "Toàn bộ là vay, không có đồng nào tiền mặt, muốn khai thác hết thì còn phải có mấy chục vạn tiền nữa."
Hoàng Thu Oánh nhàn nhạt nói, "Thật không hiểu kiếm nhiều tiền vậy làm gì!"
"Chị toàn thân bản lĩnh không lo thiếu ăn rồi, chứ như em ấy, một ngày không cố gắng, cảm giác như mai phải chết đói đến nơi."
"Bớt nói nhảm!" Hoàng Thu Oánh mỉm cười, "Sáng mai chị đi, muốn về chắc phải qua Tết."
"Vậy chị thu xếp ổn thỏa rồi nhớ viết thư, " Vương Á Cầm nói, "Thiếu gì thì chị cứ viết, bọn em gửi cho chị."
"Vẫn là em đáng tin." Hoàng Thu Oánh liếc Cố Yên nói, "Không giống một số người, chỉ biết kiếm tiền."
Cố Yên biết Hoàng Thu Oánh chỉ trêu mình thôi, nghiêm mặt nói, "Diệp Như Phỉ cũng đi cùng, chị phải cẩn thận con người đó, nhất định phải có mắt quan sát, cố gắng tránh xa nàng ta ra, nếu có ai hỏi chị về chuyện của Diệp Như Phỉ, nhất định phải trả lời mập mờ, tuyệt đối không được trả lời trực diện."
Hoàng Thu Oánh nghe Cố Yên nhắc đến Diệp Như Phỉ thì liền cười.
Cố Yên kinh ngạc, "Sao vậy, cười cái gì?"
Hoàng Thu Oánh cười như không cười nói, "Nghe nói bên kia đang thu xếp một căn phòng nhỏ cho Diệp Như Phỉ ở."
Cố Yên nhíu mày, "Mặc kệ nàng ta thế nào, những lời tôi vừa nói chị nhớ kỹ chưa?"
Hoàng Thu Oánh vừa thấy Cố Yên nhíu mày thì liền biết nàng đang nghĩ gì, nàng thản nhiên nói, "Không sao đâu, em đừng lo, nàng ta không dám làm gì chị đâu."
*** Hôm nay viết hai chương này thật không dễ dàng, xương cốt đau như muốn chui ra ngoài rồi.
Hy vọng ngày mai sẽ đỡ hơn, hy vọng ngày mai có thể đổi mới bình thường.
Hy vọng mọi người đều khỏe mạnh.
À à đát.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận