Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 243: Ngươi cùng Tề thư ký cái gì quan hệ? (length: 8376)

Cố Giang Hà gật đầu nói, "Đúng, chính là chỗ đó, có lẽ."
Khu đó là khu dân cư tập trung, trước kia Cố Yên và Vương Á Cầm lần đầu tiên ăn mì bò ở tiệm mì trên con phố đó, năm trước, trên con phố đó còn chưa có nhiều cửa hàng như vậy, giờ thì ngày càng nhiều, những nhà mặt tiền đường đều đang sửa sang lại, bán bánh bao ở chỗ đó thì chắc chắn không sai.
"Thật tốt, tiền thuê nhà một tháng hết bao nhiêu?"
"Ta đoán chừng một tháng phải hơn hai trăm đồng."
Cố Giang Hà hít sâu một hơi, "Đắt vậy sao!"
Tiền lương một tháng của hắn còn không đủ trả tiền thuê nhà một tháng, ban đầu hắn nghĩ mở tiệm cho nhà thì không thể để chị hai một mình gánh hết, ít nhiều gì mình cũng phải góp vào chút, giờ xem ra số tiền ít ỏi trong tay hắn làm gì cũng không đủ.
Cố Yên thở dài, "Cho nên phải đợi đến khi quán ăn nhanh khai trương có thu nhập mới thuê được chỗ đó, ngươi viết thư cho ba cứ nói ta đang tìm chỗ, tìm được rồi sẽ điện báo cho họ."
Cố Giang Hà lo lắng nói, "Tiền thuê nhà cũng đắt quá, bánh bao lời lãi mỏng như vậy, có kiếm ra được không?"
"Cứ thử xem sao." Cố Yên cũng không dám nói chắc chắn, "Chuyện này, ngươi đừng nói cho Bạch Tình biết vội, chờ chúng ta ở bên này ổn định rồi hẵng hay. Chuyện quán ăn nhanh khai trương thì nói cho cô ấy một tiếng, bảo cô ấy có thời gian thì qua nếm thử."
Cố Giang Hà gật đầu, tỏ vẻ mình đã rõ.
Hai người toàn nói chuyện gia đình, Cố Yên đi ăn cơm cùng Cố Giang Hà, hắn trở về, Cố Yên ở cửa hàng chờ một lát, rồi đến chỗ cửa hàng mình muốn xem qua một chút.
Cải tạo mặt tiền cửa hàng, bên ngoài chất đống một đống lớn cát, xi măng, còn có mấy người đang làm việc.
Người ta giờ khôn thật, cải tạo xong rồi mới cho thuê, như vậy họ mới có thể kiếm được nhiều tiền thuê nhà hơn.
Cố Yên đi một vòng trên con phố này, phát hiện không chỉ một nhà giống như vậy đang sửa sang, nàng đều hỏi thử, nhưng nguyên cả căn thì ít nơi cho thuê.
Nàng lại đi nói chuyện với chủ nhà, ý của chủ nhà là muốn chờ khi nào sửa sang nhà cửa xong xuôi mới nói đến giá cả. "MMP", hắn chỉ là muốn xem có bao nhiêu người đến thuê, nếu nhiều quá thì đoán chừng hắn sẽ cố tình nâng giá.
Cố Yên muốn thuê chỗ này vì đằng sau có sân, còn có thể ở, hấp bánh bao thì cần bột lên men, mà ngủ trễ dậy sớm, thuê chỗ này sẽ tiện hơn.
Cố Yên không muốn thuê phòng của chủ nhà gian xảo như vậy, thuê xong chắc cũng lắm rắc rối. Nàng lại đi một vòng quanh phố, lại để ý đến một chỗ khá lớn một chút, chỉ là phía sau có hẻm không có sân.
Đi xem một vòng lớn, ngoài cái chỗ đang cải tạo kia thì không còn chỗ nào phù hợp, Cố Yên đành phải đi tìm chỗ khác.
Vị trí mở quán rất quan trọng, các mặt cũng cần phải cân nhắc đến, chẳng ai dễ dàng mở quán được cả, trừ phi là không thèm nghĩ đến gì.
Cố Yên nhớ rõ chuyện ngày mai Từ chủ nhiệm, Hà bí thư muốn tới "Tìm hiểu" tình hình, nên cũng dậy thật sớm, khi nàng đến thì Hà bí thư đã tới rồi.
Họ tiếp xúc vài lần, cũng có chút quen thuộc. Cố Yên cũng biết tên của Hà bí thư là Hà Lỗi, năm nay hai mươi sáu tuổi.
Hà bí thư vừa thấy Cố Yên liền hỏi nàng, "Cố lão bản, cô có quan hệ gì với Tề thư ký vậy?"
Cố Yên bị câu hỏi của Hà bí thư làm khó, "Tôi còn không biết ông ta làm gì nữa là, sao có thể có quan hệ gì?"
"Không thể nào." Hà Lỗi nhíu mày nói.
Cố Yên lại hỏi, "Cái gì không thể nào?"
"Không có gì." Hà Lỗi không chịu nói thêm.
Cố Yên cũng có chuyện muốn hỏi Hà Lỗi, nàng hỏi, "Cái vị Tề thư ký đó là lãnh đạo gì vậy?"
Hà Lỗi liếc nhìn nàng nói, "Cô không đọc báo sao?"
Cố Yên bực mình nói, "Tôi còn chưa học hết tiểu học thì đọc báo gì, anh cứ nói thẳng ra có phải xong không?"
Hà Lỗi "Cô tự mình xem đi." Anh sợ nói ra làm nàng sợ.
"Được thôi", "Mấy người thật sự muốn làm việc chung với bọn ta sao?" Cố Yên nhỏ giọng hỏi, "Hay là đừng đi, ở sau nhà có phòng làm việc, các anh vào đó uống trà đi."
Hà bí thư thản nhiên nói, "Cô đừng hại tôi, tôi còn muốn sống thêm hai năm nữa."
Anh ta nói vậy thì Cố Yên cũng hiểu, hôm nay họ nhất định phải đi, nhưng Từ chủ nhiệm mãi vẫn chưa tới, làm Hà bí thư vừa giậm chân vừa chửi mắng, Cố Yên khuyên anh ta bình tĩnh đừng nóng vội, đợi đến khi vắng người thì Từ chủ nhiệm mới ung dung lái xe tới.
Từ chủ nhiệm mặc áo khoác, sơ mi, quần tây, giày da, trên cổ tay còn đeo đồng hồ sáng bóng, chẳng có chút nào giống như đến để trải nghiệm gian khổ của dân.
Lúc Từ chủ nhiệm chưa đến thì Hà bí thư giậm chân chửi bới, Từ chủ nhiệm vừa đến thì anh ta không dám hó hé gì, chỉ toàn nói lời hay.
Hà Lỗi cười hỏi anh ta, "Từ chủ nhiệm, công tác hôm nay chúng ta sắp xếp thế nào ạ?"
Từ chủ nhiệm xoa bụng mỡ, cười lạnh, "Sắp xếp thế nào thì mấy người tự quyết định, tôi chỉ đến tìm hiểu công việc thôi."
Thật là bực mình, chuyện này khó giải quyết rồi đây.
Cố Yên im lặng, Hà bí thư cũng không nói gì. Khóe miệng Từ chủ nhiệm vẫn luôn nở nụ cười lạnh, giống như đang nói "Không phải mấy người giỏi lắm sao, vậy thì cứ xem mà làm thôi."
Cố Yên nhìn sang Hà Lỗi, anh chàng không cười nổi, không cười nổi thì đúng rồi.
Đang lúc giằng co thì Trần Khả bỗng nhiên từ trong văn phòng chạy ra, hướng Cố Yên gọi, "Cố tổng, A Thanh gọi điện từ bến xe mới về, anh ta hỏi sao lãnh đạo vẫn chưa đến."
Ở trước mặt người ngoài thì Trần Khả xưng hô Cố Yên đều là "Cố tổng".
A Thanh sao còn có thể gọi điện thoại tới hỏi chuyện này chứ? Không nhẫn tâm như vậy đi.
Cố Yên tuy tò mò nhưng cũng không hề sợ, nàng quay người sang nhìn Hà bí thư, Từ chủ nhiệm, "Lãnh đạo, các ngài xem sao?"
Trước mắt không phải lúc để tìm người hỏi chuyện cho ra lẽ.
Từ chủ nhiệm cười như không cười không nói gì, Hà Lỗi thì một bộ mặt phiền muộn cười khổ.
"Điện thoại đã cúp chưa?" Cố Yên hỏi Trần Khả.
"Chưa đâu, A Thanh nói hôm qua lãnh đạo đến rồi mà, Cố tổng cô có muốn gọi lại một cuộc không?"
Cố Yên: "CCC!" Chiêu này hay đấy!
Từ chủ nhiệm đã chạy về phía xe đang chở ông ta tới, vừa chạy vừa gọi với Cố Yên, "Cô sắp xếp thế nào, có biết làm việc không vậy!"
Mẹ nó, còn đi xe hơi về nữa, sướng thật đấy!
Vì nể mặt lãnh đạo, Cố Yên cố tình sắp xếp cho A Thanh đưa Từ chủ nhiệm và mọi người đến công trường bến xe mới, chỗ đó A Thanh cũng quen, với lại gần đây, đi qua cũng không khó khăn.
Hôm qua Tề thư ký đã giao cho Hà Lỗi việc đi cùng Từ chủ nhiệm tìm hiểu tình hình công việc, không ngờ người ta còn có người trực tiếp đến công trường hiện trường, nhưng mà... Cố Yên có chút kỳ lạ, những lãnh đạo đó sao biết Cố Yên đã sắp xếp lộ trình như thế nào?
Hà Lỗi vừa thấy Từ chủ nhiệm lái xe chạy đi, giận dữ đạp xe đạp đuổi theo vừa chửi rủa.
Cố Yên ở phía sau hô lớn, "Hà bí thư, anh đừng chửi, đạp xe năm phút là tới rồi."
Lái xe cũng đâu có nhanh hơn chỗ nào đâu.
Quả nhiên, khi Hà Lỗi và Cố Yên thở hồng hộc tới nơi thì Từ chủ nhiệm vừa mới xuống xe không lâu, đang hướng về công trường đang thi công ở phía xa chạy tới.
Bến xe mới có diện tích rất lớn, mặt đất phải san phẳng rồi mới đổ nền, ở hiện trường có mấy chiếc máy xúc, máy ủi đất, số lượng công nhân làm việc thì càng vô số kể, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ.
Nổi bật nhất là hàng người trông có vẻ cán bộ, vừa đi vừa tham quan, Từ chủ nhiệm đang chạy về phía đó.
A Thanh thấy người đến, vội vàng chạy tới nghênh đón, không ngờ Từ chủ nhiệm căn bản không thèm để ý đến anh ta, A Thanh đành phải đến nói chuyện với Cố Yên.
Cố Yên tiếp lời hỏi, "A Thanh, chuyện là sao?"
- Các bảo tử, hôm nay tạm một chương, trưa tầm 12 giờ lại có chương mới nha, à à dát.
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận