Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 17: Tìm phòng ở (length: 9516)

Cố Yên nghe cũng cười, kỳ thực lúc trước, Cố Yên cũng từng yêu đương.
Lần đầu tiên yêu đương, nàng 21 tuổi, khi đó nàng còn là một cô phục vụ bàn nhỏ.
Bộ phận ăn uống của khách sạn có một thợ làm bánh điểm tâm, cũng là từ nông thôn lên, cậu thanh niên chất phác, chăm chỉ, có một gương mặt tươi cười luôn khiến người ta cảm thấy vô cùng an tâm. Hắn sẽ một mình nướng bánh mì, kẹp thêm mứt dâu tây chua ngọt, ngon miệng cho nàng ăn sáng, khi nàng bị đau bụng kinh, hắn sẽ nấu cho nàng một bình nước gừng đường, lúc bị lãnh đạo khiển trách làm khó dễ, hắn sẽ lén đến liếc nhìn nàng, hơn hai năm, những ngày tháng được quan tâm đó sớm đã thành thường nhật, nhưng rồi một ngày, hắn nói với nàng, hắn đã đính hôn, đối phương cha mẹ song toàn, lại không có em trai.
Lần đó Cố Yên đã khóc rất lâu, từ đó nàng không bao giờ ăn bánh mì nướng kẹp mứt dâu tây nữa, nhưng vẫn khát khao có người cùng nàng gánh chịu những đau khổ của thế gian này.
Về sau, nàng lại gặp một anh chàng lái xe giao hàng cho khách sạn.
Anh chàng người bình thường, tính tình vui vẻ, bộ đội xuất ngũ, thường xuyên đến gây bất ngờ ngọt ngào cho Cố Yên khi nàng tan ca tối, đã từng cùng nhau nắm tay leo núi, dạo bước giữa cảnh xuân, nhưng tất cả đã dừng lại sau khi anh ta hỏi "Gia đình ta mua nhà, nhà em có thể bỏ ra bao nhiêu tiền", kết thúc sau khi anh ta qua lại với con gái nhà lãnh đạo.
Nàng dần hiểu ra, thứ duy nhất trên đời không phản bội ngươi là tiền tài, thứ khiến ngươi an tâm nhất cũng là tiền tài.
Vậy nên nàng vứt bỏ tất cả cảm xúc của người bình thường, bắt đầu nỗ lực leo lên, kỳ lạ là, không có những ý nghĩ linh tinh đó, nàng được thăng chức đặc biệt nhanh.
Cố Yên nói, "Chưa ăn thịt heo cũng chưa thấy heo chạy à, thôn chúng ta đầy những người phụ nữ bị coi thường đó thôi, cũng chỉ tại họ không có thu nhập, sống dựa vào đàn ông không thể tự nuôi thân, nếu không đã có khối người ly hôn rồi. Vương tỷ, ta có thể giúp tỷ thế nào?"
"Ta có chút tiền giấu trong nhà không an toàn, ta muốn nhờ cô giữ hộ."
Á!
Cố Yên hoảng sợ, vậy mà muốn nàng giữ hộ tiền cho, hai người họ mới quen biết có mấy ngày, lại tin tưởng nàng như vậy?
"Vương tỷ, tỷ tin tưởng ta?"
"Tin tưởng, lần đầu tiên thấy cô ta đã cảm thấy cô là người đáng tin."
Haiz, Cố Yên thầm nghĩ, nếu chị mà nghe chuyện của Cố Diễm Diễm thì chắc chắn không nghĩ vậy đâu.
Vương Á Cầm thấy Cố Yên không nói gì, cười khổ nói, "Nếu cô cảm thấy khó xử thì thôi."
"Ta không khó xử, ta chỉ cảm thấy chị tin tưởng ta như vậy, ta thực sự ngoài ý muốn."
"Ta tin cô, nếu không tin, ta đã không mở miệng nói rồi."
"Vương tỷ, chị cứ gửi tiền vào ngân hàng đi, ta giữ giúp chị thẻ tiết kiệm." Thẻ tiết kiệm thì không phải cá nhân tự rút được.
Vương Á Cầm cười khổ, "Vậy chẳng phải là dùng tên cô để gửi à, ta không yên tâm."
Á!
Cố Yên không còn cách nào khác nói, "Nếu chị đã tin tưởng ta như vậy, thì ta giữ giúp chị vậy. Vậy thì hai ta cùng nhau viết giấy chứng nhận, ký tên rồi điểm chỉ, sau này cũng có căn cứ."
Vương Á Cầm không từ chối, những đồng tiền kia đều là từng chút mồ hôi nước mắt nàng tích lũy được, cũng là chỗ dựa sinh tồn sau này của nàng, nàng không thể thiếu nó.
Có lẽ là Vương Á Cầm đã nghĩ ra đường đi cho mình sau này, buổi chiều lúc tan ca, Cố Yên nhìn trong mắt Vương Á Cầm có chút nhẹ nhõm, trên mặt cũng có nụ cười.
Khi tan làm trời còn chưa tối, Cố Yên lại đi đến công viên Thanh Niên phía nam, đối diện là khu dân cư, có rất nhiều nhà dân, chắc chắn có phòng cho thuê.
Cố Giang Hà ở trong không gian chật chội như vậy, thì sao có tâm trạng tốt được? Số tiền trong tay nàng cũng kha khá, nên chuyển ra ngoài ở.
Nàng không cần điều kiện tốt, chỉ cần nhà thông thoáng, bên ngoài có thể tụ tập nấu nước nấu cơm, có chỗ ở là được.
Khu dân cư này không theo quy tắc nào, chỗ này là một con ngõ nhỏ, chỗ kia là một cái hồ, có góc rẽ có thể gặp nhà xây lồi ra, gặp nhà có sân, Cố Yên tiến đến nhìn ngó bên trong, thấy đa phần đều là lộn xộn.
Chỗ tốt duy nhất là khu này đường ngõ, đường bờ hồ đều mới sửa, rất bằng phẳng, còn mới lắp đèn đường, đi ban đêm cũng không cần sợ.
"Này, lén lén lút lút làm gì đấy?"
Trong một cái sân, một bà lão tóc bạc mặc áo lót xám nghiêng vạt, chống gậy quát.
Cố Yên giật mình suýt nhảy dựng.
"Bác ơi."
"Ta trẻ vậy sao, gọi bà!"
Cố Yên "Bà ơi, cháu đến thuê nhà."
"Cô kia à." Bà lão tư thế xét hỏi.
"Em trai cháu là bác sĩ bệnh viện Tỉnh Lập, cháu đến nhờ em ấy, kiếm chút việc làm."
"Kiếm được việc chưa?"
"Chưa ạ, đang chuẩn bị tìm."
"Năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi bảy."
"Lấy chồng chưa?"
"Chưa, còn chưa có đối tượng."
"Em trai cô tên gì?"
Trời ạ, bà đang tra hộ khẩu à?
Cố Yên không trả lời, hỏi ngược lại, "Bà ơi, nhà bà có phòng cho thuê không, cháu muốn có thể tụ tập nấu cơm, cháu không gây phiền phức cho chủ nhà, tốt nhất là chủ nhà cũng đừng quản cháu."
Bà lão tức giận cầm gậy chống gõ xuống đất, "Đồ con bé không được dạy dỗ, hỏi cô sao không trả lời?"
"Bà ơi, nếu nhà bà có phòng cho cháu thuê, thì cháu bảo em trai cháu mang thẻ công tác đến cho bà xem đều không sao cả," Cố Yên cũng không yếu thế, cũng không mạnh mẽ, chỉ nói một cách bình tĩnh, "Nếu bà không có phòng, thì hai ta đừng phí lời nữa, bà nói xem có phải không?"
Người già sợ bị chọc tức, Cố Yên thà chịu chút bực dọc cũng không muốn tranh cãi, tự chuốc họa vào thân. Hơn nữa bà lão búi tóc nhỏ, khí chất rất tốt, khóe miệng căng thẳng, nhìn diện mạo bà, Cố Yên cứ thấy có vẻ từng gặp ở đâu rồi.
Bà lão hơn bảy mươi tuổi, ánh mắt ngược lại trong veo, lặng lẽ liếc Cố Yên vài lần, chống gậy quay người, "Vào xem thử đi con bé mập!"
Bà lão chống gậy đi không được thoải mái lắm, nhưng khi bà bước đi thì mới thấy, cái gậy của bà cơ bản không cần đến, bà đều là kẹp lấy cây gậy để bước đi.
Cố Yên thật bà lão!
Cửa là gỗ đen, nhìn là biết đã được tu sửa, rất chắc chắn, sau khi đi vào, Cố Yên mới phát hiện sân nhà bà lão không giống với những nhà khác, sân nhà bà nền xi măng mới lát, bên trong rất sạch sẽ, nhìn là biết bà lão này không ở một mình cũng chưa chắc, cho dù ở một mình thì con cháu chắc cũng hiếu thuận.
Sân rất rộng, ngoài gian chính còn có đông phòng, cả nam phòng, bên trong có một cây đào lớn, tán rất cao, phía dưới có mấy chiếc lá rụng, nhưng không ảnh hưởng đến độ sạch sẽ của mặt đất. Dưới cây đào đặt một chiếc ghế nằm, bên cạnh ghế có đặt một cái bàn nhỏ, trên bàn bày radio, trà nước,... Nếu sân này chỉ bà lão ở một mình thì Cố Yên đoán, bà lão này rất yêu cuộc sống.
Trong đông phòng có dấu vết nấu cơm, chắc là bếp, còn nam phòng thì khóa cửa, Cố Yên đoán bà lão muốn cho thuê chắc là nam phòng.
"Ê, bên kia." Bà lão nâng gậy chỉ hướng nam phòng.
Bên cạnh nam phòng còn có một nửa hè, bên dưới bày đồ lặt vặt, nếu dọn dẹp đi thì cũng có thể nấu ăn ở đấy, phía trước còn có treo rèm, cũng có thể tắm rửa qua loa bên trong.
"Bà ơi, cháu vào xem được không?"
"Đi đi."
Cố Yên đi qua, nhìn vào bên trong qua cửa sổ thủy tinh, trong phòng có một chiếc bàn cũ, giường gỗ và mấy đồ linh tinh, sàn tuy lót gạch xanh nhưng bên trong rất khô ráo, phòng không lớn, cũng mười lăm, mười sáu mét vuông, một người ở thì đủ.
Tuy không phải cửa sổ hướng nam, nhưng phía sau bức tường có một cửa sổ nhỏ, thông gió chắc chắn không vấn đề, Cố Yên liền ưng ý ngay.
"Bà ơi, một tháng bao nhiêu tiền ạ?"
Bà lão xòe hai ngón tay, "Một tháng hai mươi, tiền nhà trả hai tháng một lần, tiền điện nước một tháng thêm cho ta hai đồng, buổi tối trước mười giờ phải về, không về ta khóa cửa, thích đi đâu thì đi. Không được dẫn đàn ông về lăng nhăng, nếu dẫn bạn gái thì cũng đừng quậy phá. Nếu vi phạm ta đuổi đi, tiền nhà cũng không trả."
Chủ nhà đều mong muốn khách thuê của mình an phận, điều kiện bà lão này khắt khe cũng bình thường thôi, Cố Yên không phải không chấp nhận được, mà là không chấp nhận được giá thuê nhà!
"Mười lăm được không ạ?" Cố Yên mặc cả với bà lão, "Còn lại thì cháu đều có thể đồng ý."
"Đừng nói phòng hai mươi đồng, đến phòng mười đồng thôi, chỗ này cũng đầy rẫy ra," bà lão khoát tay, "Mười lăm không được, cô đi đi."
- Được, xem cái gì mà chán thế!
Các bảo bối, mỗi ngày giữa trưa 12 giờ đúng giờ update, đọc xong nhớ vote nha~~ (hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận