Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 556: Quách Gia Hưng đường sáng (length: 7836)

Cố Yên thầm nghĩ, không biết có phải do mình nhìn quá dễ dãi hay không, hoặc giả Quách Gia Hưng thật không có tâm cơ gì, hoặc là Ngụy Tiền có âm mưu gì, nàng sao có thể dùng Quách Gia Hưng được?
Từ xưa đến nay, kẻ làm phản đều không có kết cục tốt.
Gã nô ba họ Lữ Bố, cuối cùng bị bộ hạ phản bội giết chết.
Ngô Tam Quế mở Sơn Hải Quan đón quân Thanh vào quan, cũng chẳng có kết cục tốt, chết trong chiến hỏa.
Cho dù Cố Yên không có ấn tượng quá xấu về Quách Gia Hưng, nàng cũng không thể dùng hắn.
Nhưng Cố Yên không biểu lộ ra, kinh ngạc hỏi: "Ta có thể hỏi một chút lý do ngươi rời Ngụy tổng không?"
Quách Gia Hưng nói: "Ngụy tổng vì lấy lại được khu Tây Đường, đã bán hết cả nhà máy và mảng kinh doanh chăn ga gối đệm. Lúc đó bọn ta cãi nhau một trận, không vui vẻ."
Thảo nào toàn thân Quách Gia Hưng mang vẻ thất bại.
Thì ra là vậy, thảo nào Ngụy Tiền có thể nhanh chóng lấy lại dự án Tây Đường.
"Đúng rồi, cái người cùng hắn cạnh tranh ngày đó, có phải là người mua nhà máy kia không?"
"Đúng, hắn tên Diệp Lỗi, trước làm ở xưởng khăn mặt, sau xưởng khăn mặt và Tân Hoa đều bị hắn thầu lại, phát triển không được tốt. Hắn quen Ngụy tổng nhiều năm." Quách Gia Hưng khó xử nói, "Cố tổng, tôi biết rất khó để cô tin tưởng, bắt đầu làm không tốt quản lý cũng không sao, tôi có thể bắt đầu từ vị trí thấp nhất."
Cố Yên trầm giọng nói: "Theo ta biết, ngươi làm trong xưởng may từ khi mới bắt đầu đi làm, từng quy trình, công đoạn chắc chắn ngươi còn rành hơn Ngụy tổng, ngươi có tay nghề đó, từ bỏ đi làm nghề khác có đáng tiếc không?"
Quách Gia Hưng ngẩn ra, rồi cười khổ: "Cố tổng, nếu còn có thể tiếp tục, cô nghĩ tôi có ra ngoài không? Tôi đã gần bốn mươi rồi."
Đàn ông tuổi này có thể ngóc đầu lên thì đã sớm ngóc đầu lên rồi, không được thì cũng cam chịu. Nếu có thể sống yên ổn, ai muốn ra ngoài tìm việc làm chứ?
Cũng phải, nếu Quách Gia Hưng còn làm được, hắn đã không ra ngoài.
Cũng được, cho hắn một con đường sáng đi.
Cố Yên nói: "Sao ngươi không tự làm đi?"
Quách Gia Hưng giật mình: "Tự làm?"
Từ trước đến nay hắn chưa từng nghĩ đến chuyện tự làm.
"Đúng, kinh doanh đâu phải vừa lên là phải làm lớn ngay, ba năm máy may, thuê ba năm nhân viên thì ngươi cũng có thể chi trả được chứ? Khách hàng của Ngụy Tiền đâu phải ai cũng hài lòng với dịch vụ của hắn, chỉ cần tranh thủ một ít thôi cũng hơn là ngươi làm thuê cho người khác rồi. Chưa kể nếu ngươi tự làm, công ty xây dựng của ta có thể giao việc làm quần áo bảo hộ lao động cho công ty của ngươi, tuy không nhiều, mỗi người hai bộ thì cũng phải năm trăm bộ, được không?"
Vài lời ngắn gọn của Cố Yên, dứt khoát và mạnh mẽ, đã khơi dậy sóng lớn trong lòng Quách Gia Hưng!
Một chút ý tưởng đã nhen nhóm trong đầu Quách Gia Hưng, rồi nhanh chóng mọc rễ nảy mầm, nhanh chóng vươn lên.
Quách Gia Hưng dần trở nên kích động: "Cố tổng, cảm ơn cô. Để tôi thu xếp xong sẽ đến ký hợp đồng với cô được không? Cô cứ yên tâm về giá cả, tôi đảm bảo sẽ thấp hơn bên Ngụy tổng ít nhất 15% mà chất lượng chắc chắn còn tốt hơn cả Tân Hoa."
"Được, vậy ta chờ ngươi."
"Cố tổng, ơn này không có lời nào để cảm tạ hết, tôi xin phép về trước."
Cố Yên đứng lên tiễn hắn: "Cũng không cần cảm tạ, kinh doanh quan trọng nhất là hòa khí sinh tài, ta không muốn gây thù chuốc oán, lỡ ngày nào đó ta sa cơ lỡ vận, Quách tổng nhớ giúp ta một tay là được."
Quách Gia Hưng đứng thẳng người, nghiêm túc nói: "Cô quá lời rồi, với tầm nhìn của cô, muốn sa cơ cũng khó."
Dù là nịnh bợ, nhưng Cố Yên thấy cái nịnh bợ này rất đúng lúc.
Cố Yên không ngờ Ngụy Tiền lại bán cả mảng kinh doanh chăn ga gối đệm, theo những gì cô biết, mảng kinh doanh này của Ngụy Tiền vẫn phát triển khá tốt, vì một dự án không chắc chắn, mà lại bán một mảng kinh doanh sinh lời có đáng không?
Kinh doanh mà đặt cược kiểu này thì tương lai khó nói lắm.
Ngày hôm sau, lá đơn xin thôi việc của Quách Gia Hưng đã được đặt lên bàn làm việc của Ngụy Tiền.
Sau lần thua thiệt trước Bạch Vân Phi và Cố Yên, dự án Tây Đường lại xảy ra chuyện, Ngụy Tiền tức tối không nuốt trôi cục tức này, tìm mọi cách muốn lấy lại dự án Tây Đường, ảo tưởng mình thành "đại gia số một", sau đó đè đầu cưỡi cổ Cố Yên. Nhưng Quách Gia Hưng không chịu nổi việc Ngụy Tiền để cảm xúc lấn át lý trí, nhiều lần khuyên Ngụy Tiền trước hết cứ tập trung phát triển xưởng may và mảng chăn ga gối, tiền bạc từ từ làm sau.
Không ngờ khuyên hai ba câu, Ngụy Tiền nổi cáu.
Chính Ngụy Tiền đã nói: "Ngươi Quách Gia Hưng có giỏi giang đến đâu thì cũng chỉ là nhân viên của ta thôi, chuyện của ta, ngươi có tư cách gì mà can thiệp?"
Nếu như làm chủ mắng nhân viên thì thôi đi, vấn đề là Ngụy Tiền sau đó đề nghị đổi việc cho hắn, còn nói Quách Gia Hưng không hợp làm thư ký, điều hắn xuống bộ phận tiêu thụ làm việc, đây rõ ràng là giáng chức.
Mọi người trong xưởng đều đang xem trò cười của Quách Gia Hưng, Quách Gia Hưng còn có thể ở lại được sao?
Đơn xin từ chức của Quách Gia Hưng được đặt trên bàn của Ngụy Tiền, lúc này Ngụy Tiền nhíu mày, không kiên nhẫn nói: "Ngươi đã lớn tuổi thế này rồi, ra ngoài chỉ có thể đi làm thuê thôi, đi làm ở bộ phận tiêu thụ thì có gì không tốt? Một nhân viên bình thường cũng kiếm được vài trăm tệ, có thua gì làm thư ký cho ta đâu."
Sau khi bị Bạch Vân Phi dạy một bài học, Ngụy Tiền trở nên nhát gan hơn nhiều, cố tình đổi một người lính xuất ngũ làm tài xế kiêm vệ sĩ, sợ xảy ra chuyện. Tính khí hắn cũng trở nên xấu hơn, lúc giao tiếp với người thì còn tốt, sau lưng là động một chút là nổi giận, giống như bây giờ còn có thể kiên nhẫn nói chuyện với Quách Gia Hưng, coi như là khá rồi.
Quách Gia Hưng vẫn mang bộ dạng nghe lời thật thà nói: "Cảm ơn Ngụy tổng đã ưu ái, tôi đã nói với anh trước đây rồi, tôi không quá muốn làm tiêu thụ. Những năm nay tôi cũng tích lũy được chút vốn, muốn tự mình nghĩ cách kinh doanh nhỏ."
"Được, nếu vậy thì ta cũng không tiện cản ngươi làm giàu." Ngụy Tiền vừa nói vừa cầm bút xoẹt xoẹt ký tên mình, "Hai ngày nữa ngươi bàn giao hết công việc lại cho Lý Mặc, ra tài vụ thanh toán lương rồi đi thôi."
Lý Mặc là người mà hắn mới cất nhắc lên để nhận công việc của Quách Gia Hưng, trẻ tuổi, biết nói chuyện, lại rất biết làm vừa lòng người khác, Ngụy Tiền rất thích hắn.
"Vâng, Ngụy tổng, vậy tôi xin phép đi trước."
Thực ra công việc trên tay của Quách Gia Hưng đã bàn giao hết cho Lý Mặc rồi, Quách Gia Hưng liền đi đến phòng tài vụ thanh toán lương, rời đi sạch sẽ.
Việc Quách Gia Hưng có làm nên được hay không, Cố Yên không hề để tâm, bởi vì người yêu của Quý Bạch Lương cũng chính là chị dâu của Quý Bạch Tình, Phạm Đình Phương đã đến rồi.
Cố Yên từng gặp bà, đó là lần gặp Quý mẫu ở ga xe, người phụ nữ trung niên trông có tri thức hiểu lễ nghĩa đi theo bên cạnh họ.
Phạm Đình Phương đến, Cố Yên không dám chậm trễ, mời bà qua quán cà phê nhỏ mới mở bên cạnh uống cà phê.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận