Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 198: Ngươi không cần quản người khác cao hứng hay không cao hứng (length: 7993)

Bốn mắt nhìn nhau, Cố Yên giật giật khóe miệng, "Sao không vào trong?"
Thẩm Du Thành không để ý, "Hút điếu thuốc."
Cố Giang Hà kinh ngạc, "Thẩm chủ nhiệm, chẳng phải ngài không hút thuốc sao?"
Thẩm Du Thành nhìn về phía Cố Yên, ánh mắt dừng lại trên vành tai Cố Yên, giọng điệu đầy ẩn ý, "Lúc phiền muộn thì sẽ hút."
"Ha ha," Cố Yên cười gượng, "Đừng hút nữa, đi thôi, ta cùng mọi người cùng nhau về."
Thẩm Du Thành ném điếu thuốc đang hút dở xuống đất, đạp mấy cái, quay người định mở cửa ghế lái.
Cố Yên vội vàng kêu lên, "Thẩm Du Thành, ta lái!"
Thẩm Du Thành khựng lại, nhìn nàng thật sâu một cái, sau đó tránh ra khỏi chỗ lái, ngược lại đi về phía ghế phụ.
Cố Giang Hà kinh ngạc hỏi, "Chị, chị biết lái xe hả?"
"Ừ, biết!" Cố Yên mở cửa xe bước lên.
Nếu ngồi xe về, có lẽ nàng sẽ nôn hết cả ra mất, không còn cách nào, là dân lao động được tuyển chọn, không hưởng thụ được đãi ngộ của ông chủ!
"Chị, chị học lái xe khi nào vậy?" Cố Giang Hà ngồi phía sau hỏi.
"Hầy, giờ chị xe máy cũng chạy được rồi." Cố Yên không trực tiếp trả lời, một bên thuần thục khởi động xe, chuyển bánh, quay đầu, một bên cảm khái, "Chỉ là không có tiền mua."
Những năm 80, xe hơi còn đắt hơn nhà, Cố Yên thấy sang năm mua nhà chắc không vấn đề, muốn mua xe thì khó khăn đây, trừ xe máy ra. Trước đó nhờ Tiểu Tề hỏi mua xe máy cũ, hiện giờ tiền của nàng đều dồn vào đống phế liệu rồi, tiền mua xe máy cũ cũng không có.
Cố Giang Hà vừa thấy Cố Yên lái xe, ban đầu còn hơi lo lắng, nhưng ngồi trong xe thấy chị mình lái còn tốt hơn Thẩm Du Thành, dần dần yên tâm hơn nhiều.
Thẩm Du Thành ngồi ở ghế phụ, không nói lời nào.
Cố Giang Hà ban đầu còn không thấy có gì, nhưng dần dần cảm thấy có gì đó không ổn, hắn cảm thấy giữa chị mình và Thẩm chủ nhiệm có một luồng khí rất kỳ lạ.
"Giang Hà, chuyện đổi khoa em nghĩ thế nào?"
Tiếng Cố Yên đánh gãy suy nghĩ của Cố Giang Hà, "Chị, nếu em đi, bên khoa cấp cứu chắc không vui lắm đâu."
Cố Yên nhìn thẳng phía trước, trời tối, đèn đường, đèn xe cũng không sáng lắm, lại thêm tuyết rơi lất phất, bánh xe có chút trơn trượt, Cố Yên không dám lái nhanh, "Em không cần quan tâm người khác vui hay không, phải nghĩ cho sự phát triển sau này của mình, chẳng phải Bạch Tình cũng ủng hộ em đổi khoa sao?"
"Em biết." Cố Giang Hà ngập ngừng, "Thẩm chủ nhiệm, em muốn gặp Trình chủ nhiệm, có phiền anh giúp em sắp xếp không, em muốn hẹn anh ấy ăn một bữa cơm, em sẽ trò chuyện với anh ấy."
Lời của Cố Giang Hà làm Cố Yên rất ngạc nhiên, vì theo ấn tượng, Cố Giang Hà rất ghét mấy chuyện này mới phải.
"Chị gái cậu đã mời rồi, không cần phải mời nữa, hôm nào tôi dẫn cậu đến nhà ông ấy." Giọng Thẩm Du Thành hờ hững, rõ ràng là muốn giúp người ta, nhưng ngữ khí kia lại làm người ta không dám thở mạnh.
Cố Giang Hà không dám lên tiếng, Cố Yên đành lên tiếng, "Tay không thì không được, Giang Hà, mai rảnh chị em mình đi mua ít đồ, chuẩn bị trước."
"Vâng." Cảm giác không tự nhiên của Cố Giang Hà càng lúc càng mãnh liệt, cũng thật không dám nói chuyện nữa.
Một không một ai nói, trong xe chỉ còn tạp âm.
Lúc gặp đoạn đường tốt, Cố Yên lặng lẽ liếc Thẩm Du Thành, hắn ngồi ở ghế phụ hai tay khoanh trước ngực, nhắm mắt, chiếc cằm góc cạnh rõ ràng. Không xong, hình như hắn nhìn qua!
Cố Yên nhanh chóng quay mặt, vờ tập trung lái xe, Thẩm Du Thành liếc nhìn đôi khuyên tai ngọc trai trên tai nàng, rồi lại nhắm mắt.
Cố Yên hắng giọng một cái, "Thẩm chủ nhiệm, anh mệt hả?"
Thẩm Du Thành nhắm mắt, giọng hờ hững, "Trực cấp cứu 24 tiếng."
24 tiếng, Cố Yên thực sự đau lòng, thảo nào hắn hút thuốc, chắc là vì mệt mỏi muốn tỉnh táo tinh thần đây mà. Thật là, đã trực 24 tiếng rồi, tan làm về nhà ngủ đi chứ, xằng bậy!
Lái xe đúng là nhanh hơn đi xe, mặc dù trong xe không có máy sưởi, nhưng một chút cũng không lạnh.
Vào đến khu thành phố gần bệnh viện, Cố Yên nói với Thẩm Du Thành, "Ta với Giang Hà muốn đến chỗ Đại Hải thúc một chuyến, chắc sẽ vào cửa hàng của ông ấy, bọn ta xuống xe ở đây, anh lái xe về đi."
"Hai người định ở bao lâu?" Thẩm Du Thành hỏi.
"Chắc không lâu đâu."
"Vậy tôi đợi mọi người." Thẩm Du Thành nói giọng không cho phép cãi.
"Ừ, bọn em qua xem rồi đi liền."
Cố Yên lái xe, vừa khéo nhìn thấy bên đường có cửa hàng, bèn tấp xe vào lề, để Cố Giang Hà ở trên xe chờ, nàng vào cửa hàng mua chút đồ mang đến cho Vương Đại Hải bọn họ.
Nàng vừa vào cửa hàng, Cố Giang Hà liền đi theo vào, Cố Yên ngạc nhiên nói, "Sao em theo vào đây làm gì, muốn cướp trả tiền hả?"
Cố Giang Hà nhỏ giọng, "Em không muốn đợi trong xe."
"Vì sao?"
"Chẳng lẽ chị không thấy không khí lạ lắm sao?"
Cố Yên thầm nghĩ, giác quan của em nhạy đấy, chính xác thì là vậy đó!
Cố Yên bọn họ chỉ mua hai bình rượu, hai bình sữa lúa mạch, hương thân hương lý không cần mua nhiều vậy, cuối cùng Cố Giang Hà trả tiền. Bởi vì Cố Yên không giành với hắn, dù sao số tiền đó, thằng nhóc này vẫn có.
Hai người xách đồ lên xe, chỉ một lát đã đến chỗ "Cơm sườn Hải thúc" của Vương Đại Hải, trang trí gỗ mộc mạc, thêm ánh đèn sáng choang, nổi bật trong một loạt cửa hàng.
Nhìn qua cửa sổ thủy tinh trong suốt, có thể thấy bên trong có hai ba bàn khách đang ăn cơm.
Cố Yên tấp xe vào lề, cùng Cố Giang Hà xách đồ đi vào.
"Muốn ăn gì?" Bọn họ vừa vào đã nghe thấy tiếng chào nhiệt tình của Vương Đại Hải.
"Đại Hải thúc, là con nè," Cố Giang Hà mở miệng cười nói, "Không nhận ra con hả?"
"Hắc, Giang Hà, cháu về khi nào đấy?" Vương Đại Hải vui mừng nói.
"Hôm nay mới về, liền vội qua ngay, nghe nói Thẩm tử cũng tới?"
"Ở trong đó kìa." Vương Đại Hải định gọi cô nàng, Cố Yên vội nói, "Đừng gọi, Đại Hải thúc, bọn con vào trong đây."
Làm ồn người ta ăn cơm bên ngoài thì không hay.
Chỗ làm cơm sườn không cần bếp quá rộng, nên lúc đó trang trí đã để khoảng cách bếp khá nhỏ, bên trong ngoài một dãy bàn làm việc, hai bếp lò, thì không có gì khác, nhưng có thể để vừa một chiếc bàn dài, bình thường có thể ngồi nghỉ ngơi, ăn cơm thì tiện lợi.
Vương Đại Hải vén tấm màn ngăn giữa bếp sau đi vào, liếc mắt đã thấy Đại Hải thẩm đang ngồi trước bàn dài đếm tiền, có cả tiền lẻ tiền chẵn, từng tờ đều được sắp xếp ngay ngắn.
Đại Hải thẩm định ngẩng đầu lên tiếng, vừa thấy Cố Giang Hà thì kêu lên một tiếng, "Giang Hà, trời ơi, xem này lớn tướng rồi, thật sự càng ngày càng đẹp trai!"
Cố Yên nghe mà giật giật khóe môi, lần trước cô tới, chào Đại Hải thẩm, cô ta chỉ ừ một tiếng, đến cả một nụ cười cũng không cho.
"Ai da, xem tôi này." Đại Hải thẩm vừa nói vừa vội gom tiền giấy lại, rồi vội vàng lấy ghế cho Cố Giang Hà, còn hỏi hắn có muốn ăn sườn không, toàn bộ quá trình xem như không thấy Cố Yên.
Cố Yên thấy vậy bèn để đồ lên bàn, quay người đi ra, chân trái cô vừa bước ra, chân sau của Vương Đại Hải liền đi theo ra, nói với Cố Yên, "Diễm Diễm, dì con từ bé đã thích Giang Hà rồi, con đừng để ý nhé."
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận