Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 126: Ngươi trộm cầm ngươi nãi nãi thịt bò ngươi nãi nãi biết sao? (length: 7954)

Thẩm Du Thành có giọng nói hơi trầm thấp vang lên trong sân: "Là ta, ngươi khi nào về?"
"Vừa về, ngươi ăn cơm chưa?"
"Vẫn chưa, ngươi định nấu gì ăn?"
"Làm qua loa thôi," Cố Yên ngập ngừng một chút, "Có muốn ăn cùng không?"
"Được, đợi ta một chút." Thẩm Du Thành nói rồi xoay người đi vào phòng Giang lão bà, trước hết bật đèn lên, đèn vừa sáng, sân lập tức sáng trưng, hắn nhanh chóng cầm ít đồ đi ra, nói với Cố Yên, "Dùng khoai tây hầm thịt bò đi."
Cố Yên nàng thật muốn hỏi hắn, ngươi lén lấy thịt bò của lão bà ngươi, lão bà ngươi có biết không?
"Thịt bò thôi đi, xào khoai tây sợi là được."
"Lão bà tuổi cao rồi, mấy thứ đó bà ấy cũng không nên ăn nhiều, anh hai ta vừa mang về rất nhiều, không ăn thì hỏng mất."
Cố Yên hỏi, "Anh hai ngươi có phải là người lái xe về hồi Tết Trung Thu không?"
Nàng còn nhớ đến chuyện người đàn ông đó chê tiếng giặt đồ của nàng ồn ào.
Thẩm Du Thành nghĩ đến đánh giá của Thẩm Du Minh về Cố Diễm Diễm, ngập ngừng một chút, "Đúng là hắn."
Anh hai hắn về nhà mấy ngày hồi trung thu, ngày nào cũng ra ngoài, bà cũng phiền lòng, thà là không về còn hơn, gã đó đến có việc tốt gì đâu, lúc đi còn hỏi một hồi là sao không thấy Cố Yên, thật là đáng giận!
Thịt bò có lẽ được cất trong tủ lạnh, cứng ngắc, Cố Yên mang chậu nước ra, để thịt bò vào chậu cho tan đá, hỏi: "Anh hai ngươi làm gì vậy?"
Giọng Thẩm Du Thành hơi mất tự nhiên: "Không biết!"
Thật lạ, đường ca của mình làm gì mà không biết?
Thôi được, Cố Yên không hỏi nữa, đưa tay định cầm khoai tây, không ngờ Thẩm Du Thành cũng cầm khoai tây, vừa vặn đè lên tay nàng, cả hai đều sững sờ, ánh mắt vô thức nhìn xuống chỗ tay mình. Thật là ngại quá, Cố Yên cười ha hả hai tiếng rồi rút tay về: "Ngươi biết nấu cơm sao, vậy ngươi gọt khoai tây đi."
Hầy da, còn chưa kịp cảm nhận được bị sờ tay thì ra sao nữa đây?
"Được." Thẩm Du Thành cũng giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, "Khục... ngại quá."
Cố Yên lại càng thấy xấu hổ, thà không nói còn hơn.
Thẩm Du Thành tự kéo ghế đẩu sang một bên ngồi, cầm dao gọt khoai tây.
"Hôm nay Diệp Như Phỉ vui ra mặt ấy nhỉ." Thẩm Du Thành cố tình gợi một chủ đề cho bớt gượng gạo.
"Cô ta vui gì?"
"Hôm nay ta sắp xếp người đó."
"Tiểu Cố!" Ngoài cửa sân vọng vào tiếng gọi sang sảng của Hoàng Thu Oánh.
"Dạ," Cố Yên đáp lớn tiếng, "Mau vào đây, tôi đang nấu cơm đây."
"Làm gì ngon thế." Hoàng Thu Oánh vào sân thấy Thẩm Du Thành đứng đó, "A, sư đệ, ngươi cũng ở đây à."
"Sư tỷ," Thẩm Du Thành chào hỏi Hoàng Thu Oánh trước rồi nói, "Lão bà dạo này sức khỏe không tốt, tôi chuyển về ở một thời gian ngắn."
"Lão bà làm sao vậy?"
"Trước đó có lúc bị nhồi máu não cấp tính, phải nhập viện mấy ngày."
"Ồ, sao ngươi không nói vậy."
"Không nghiêm trọng lắm, cũng may phát hiện sớm không sao, cho nên không nói với mọi người."
"Ngươi đó nha, lúc nào cũng cái tính này, biết thì đã sao? Lẽ nào người nhà của bác sĩ khác nhập viện thì ngươi không đi thăm sao?" Hoàng Thu Oánh vừa nói vừa liếc nhìn xung quanh, hỏi: "Lão bà đâu rồi?"
"Chắc đi chơi rồi, chúng tôi về không thấy." Cố Yên trả lời.
Hoàng Thu Oánh đứng trong sân nhìn hai người, một người đang nấu ăn, một người thì phụ giúp. Tặc tặc, phu xướng phụ tùy cũng đến mức này chứ gì, xem ra nàng tới không đúng lúc rồi.
Nhưng đã tới đây rồi thì không thể về, bây giờ mà nàng quay đầu bỏ đi thì thật là quá mất mặt.
Hoàng Thu Oánh kéo thẳng ghế từ trong phòng ra làm bóng đèn, "Sư đệ, chiều nay ngươi phẫu thuật à?"
"Ngươi đến khoa tìm ta sao?"
"Đúng rồi, chiều nay Tiểu Cố gọi điện cho ta kể chuyện Diệp Như Phỉ, ta cố ý hỏi thăm một chút, hết giờ làm liền đi tìm ngươi, y tá nói ngươi đang trong phòng phẫu thuật nên giờ mới qua đây."
Thẩm Du Thành hơi kinh ngạc khi thấy Cố Yên thật sự coi chuyện Diệp Như Phỉ ra gì, cô còn cố ý nhờ Hoàng Thu Oánh đi nghe ngóng, hắn tò mò hỏi: "Sư tỷ, ngươi nghe được chuyện gì của cô ta vậy?"
Hoàng Thu Oánh nghiêm mặt nói: "Nghe nói Diệp viện trưởng bước tiếp theo được điều đến sở công an tỉnh, Diệp Như Phỉ người này tâm địa rất xấu, hồi đi học đã coi thường người ta rồi, ai mà cô ta không ưa thì cô ta sẽ gây chuyện với người đó. Ta biết ngươi không ưa kiểu người này, nhưng mà ngươi nên nhẫn nhịn một chút, lỡ mà vì loại người này mà có chuyện gì, không đáng."
Cố Yên một bên xào rau một bên nghĩ thầm, quả thật đúng như những gì cô thấy ở [ Biển cả nhân sinh ], may mà trưa nhắc nhở Thẩm Du Thành một tiếng, oan gia ngõ hẹp không nên dây vào, vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Thẩm Du Thành gật đầu: "Sư tỷ yên tâm, tâm tính của tôi tốt lắm, tôi xem cô ta như một trò hề thôi."
Hoàng Thu Oánh kinh ngạc trước thái độ của Thẩm Du Thành, "Ngươi nghĩ được vậy là ta an tâm rồi."
Đời vốn là như vậy mà, trừ khi ngươi cứng hơn cây phong thôi!
"Cô ta ở đây một tuần này, tôi đổi ca trực, mỗi ngày đều có người hầu hạ riêng."
Hoàng Thu Oánh nhếch mép: "Hầu hạ, hầu hạ thế nào?"
Thẩm Du Thành thành thật nói: "Ngoài chuyện vệ sinh và ăn cơm không thể làm thay được thì những cái khác có thể làm là tôi làm."
"Phụt!" Cố Yên không nhịn được cười một tiếng, Thẩm Du Thành đúng là thần nhân, cách làm này tuyệt!
Hoàng Thu Oánh cũng thấy buồn cười, "Ngươi làm vậy cũng hay đó, ta đoán những khoa khác mà biết chắc cũng làm vậy theo."
"Mặc kệ bọn họ, miễn là ở khoa của tôi đừng quấy rối là được." Thẩm Du Thành xả nước rửa khoai tây đã gọt xong, kéo cái thớt đến, thuần thục thái thành miếng hình trụ.
Hoàng Thu Oánh cũng đã nói xong hết những gì muốn nói, liền đứng lên, "Thế là ta an tâm rồi, hai người cứ nấu cơm ăn cơm đi, ta đi đây."
"Ấy, đừng đi mà." Cố Yên giơ cái nồi lên gọi.
"Ta ăn cơm rồi."
"Ăn thêm chút đi mà!" Cố Yên hận không thể chạy ra ngoài nắm lấy Hoàng Thu Oánh không cho cô ấy đi.
"Một bữa khoai tây hầm thịt bò mà muốn đuổi ta sao? Không có đâu, cô nói mời bọn ta đi ăn cơm ở nhà hàng Nam Giao mà, đừng hòng trốn nợ, ta còn đang đợi đấy." Hoàng Thu Oánh vừa nói vừa bước ra ngoài.
Cố Yên thấy Hoàng Thu Oánh đi thật rồi thì hỏi Thẩm Du Thành, "Biết xào không đó?"
"Biết chứ!"
Cố Yên quẳng cái nồi cho Thẩm Du Thành, vội vội vàng vàng chạy đuổi theo Hoàng Thu Oánh, sao mà đi nhanh thế!
"Tiểu Hoàng, sao phải đi vậy!" Cố Yên đuổi theo níu Hoàng Thu Oánh ở cửa sân lại, "Ăn chút ít thôi mà."
Hoàng Thu Oánh nhỏ giọng, "Cô còn muốn tôi làm bóng đèn nữa hả."
Cố Yên có chút nóng nảy, "Bóng đèn gì?"
Hoàng Thu Oánh dùng khuỷu tay nhẹ nhàng huých nàng một cái, "Mỗi lần cô nhìn sư đệ của ta, mắt cô đều long lanh hết cả, cô nghĩ ta mù à!"
Cố Yên có biểu hiện rõ như thế sao?
"Đừng ngây người ra nữa, cơ hội tốt như vậy thì phải ra tay đi, không thì người ta cướp mất." Hoàng Thu Oánh thì thầm, "Coi như nể tình bạn tốt, tôi mới miễn phí mách nước cho cô đó."
Cố Yên giật mình cảnh giác: "Chuyện gì?"
"Ngụy Thư Nhiên đang đan áo len cho Thẩm Du Thành, cả khoa đều biết cô ta đang theo đuổi Thẩm Du Thành, cô cẩn thận đấy."
Cố Yên thở phào, giả thiết này thật đúng là gây cấn, vừa có Diệp Như Phỉ giờ đến Ngụy Thư Nhiên cũng muốn tranh giành, được đấy, giỏi lắm!
- Bảo bối, ba chương hoàn thành rồi nha. Dạo này bận quá không xem được bình luận, mấy ngày tới xong việc rồi sẽ trả lời mọi người từng cái một nha. Cảm ơn các bảo bối đã ủng hộ, yêu mọi người nha. (hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận