Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 28: Nếu như Thẩm bác sĩ không chê, muốn không suy tính một chút ta (length: 7457)

Cố Yên nghe xong vội vàng buông tay khỏi cổ tay lão nhân, tránh sang một bên, mọi người cũng tự động tản ra. Chỉ thấy một người đàn ông toàn thân còn bốc hơi nóng nhanh chóng chạy tới ngồi xuống, vội vàng lật mí mắt, môi của lão nhân, rồi áp tai vào ngực lão nhân nghe một lúc, lập tức hai tay chồng lên ngực lão nhân ấn, để tim phổi hoạt động trở lại.
Hắn ngẩng đầu lên thì Cố Yên vừa đúng đối mặt với hắn.
"Ngươi mau đi gọi người cấp cứu đến đây."
Cố Yên lúc này không kịp nghĩ gì, cắm đầu cắm cổ chạy đi. Nàng chỉ muốn nói, vừa rồi Thẩm Du Thành thật soái!
Cố Yên thở không ra hơi chạy đến phòng cấp cứu, cũng không quan tâm Cố Giang Hà có ở đó không, nói với y tá trực ban xong, bọn họ liền phái xe đi công viên Thanh Niên, khi xe tới nơi thì lão gia đã tỉnh táo lại, tim cũng đã đập lại, chỉ là cả người vẫn nằm trên mặt đất, trông vẫn rất khó chịu.
Xe cứu thương đưa lão gia đi, người cùng lão gia rèn luyện ở công viên Thanh Niên cũng báo tin cho người nhà, mọi người tản ra, chuyện này coi như kết thúc.
Có chuyện vừa rồi, Cố Yên không muốn tiếp tục rèn luyện nữa, nàng định chào Thẩm Du Thành rồi đi, thấy anh còn đang nói chuyện với người khác nên nàng đứng bên cạnh chờ. Thực ra chào hỏi là thứ yếu, Cố Yên đang nghĩ ngợi vẩn vơ. Có lẽ do đến sớm để tập luyện, Thẩm Du Thành mặc một bộ đồ thể thao màu lam, tuy vậy vẫn không che giấu được vẻ thư sinh tuấn tú trên người, chậc chậc chậc, dáng người và khí chất này, nếu mà mặc thêm vest thì quả là một tổng tài bá đạo chính hiệu.
Cứ nhìn mãi, Cố Yên lại thấy bất bình trong lòng, một người ưu tú như vậy, sao lại cứ gặp chuyện không như ý?
Thẩm Du Thành thấy Cố Yên cứ đứng đó không đi, hình như là đang chờ mình, lúc này liền nói với người đang nói chuyện là có người đang đợi, rồi kết thúc cuộc nói chuyện đi về phía Cố Yên. Người phụ nữ này trông béo, nhưng lại rất thú vị, không hề khiến người ta thấy chán ghét.
Cố Yên thấy Thẩm Du Thành đến liền tươi cười, chủ động chào hỏi, "Bác sĩ Thẩm, anh ăn sáng chưa? Để em mời anh ăn sáng nhé."
Cố Yên chỉ nói khách sáo vậy thôi, không ngờ Thẩm Du Thành lại nói, "Vậy để tôi mời cô đi, lần trước tôi còn ăn đường cao của cô."
"Đường cao ăn ngon không?" Cố Yên thuận miệng hỏi.
Khóe miệng Thẩm Du Thành khẽ mỉm cười, "Ăn rất ngon."
Cố Yên cũng nhếch khóe miệng, ăn ngon và ăn rất ngon, cách trả lời cũng khác nhau mà.
Bên cạnh công viên Thanh Niên có một quán ăn sáng nhỏ, hai người ngồi ở quầy bánh tiêu, mỗi người một ly sữa đậu nành, hai cái bánh tiêu rồi ngồi xuống.
Thẩm Du Thành dáng người cao lớn, lưng thẳng tắp, ngũ quan lại sâu sắc, tướng mạo rất nổi bật, còn Cố Yên thì sao, một cô nàng béo ú mặc đồ xuề xòa, hai người ngồi chung một chỗ, ai đi qua cũng không nhịn được mà liếc nhìn.
May là Thẩm Du Thành không hề có ánh mắt kỳ thị, anh hỏi Cố Yên, "Dạo này cô vẫn hay ra đây chạy bộ à?"
"Tôi vẫn luôn tập luyện." Cố Yên thẫn thờ đáp.
"Sao vậy, có chuyện gì à?"
Thẩm Du Thành đột ngột hỏi, khiến Cố Yên có chút trở tay không kịp.
Cố Yên vẫn chưa chuẩn bị xong, "Tôi muốn hỏi một chút là tim, gan, thận, phổi đều có thể ghép tạng, vì sao dạ dày lại không thể ghép?"
Thẩm Du Thành cong môi cười, hỏi một câu hỏi chuyên môn như vậy sao? Hay là không có gì nói mà tìm chuyện nói?
Anh liếc nhìn Cố Yên vẻ mặt nghiêm túc, vẫn giải thích, "Dạ dày có thể cắt bỏ, dù cắt toàn bộ dạ dày thì thức ăn vẫn trực tiếp xuống ruột được, nếu như ăn những đồ dễ tiêu thì về cơ bản không ảnh hưởng đến cuộc sống. Nhưng mà." Anh dừng một chút, "Cô đã biết tim, gan, thận, phổi đều có thể ghép, thì chắc cũng rõ vì sao dạ dày không ghép được chứ."
Ta. Xấu hổ, Cố Yên cười trừ hai tiếng, lộ liễu vậy sao?
"Ờ, nghe nói anh đã phẫu thuật ghép gan thành công nhiều ca phải không ạ."
"Cô muốn tìm người ghép tạng?"
Ta."Không có, chỉ là tò mò thôi."
"Em trai cô học lâm sàng, cậu ấy hiểu rõ hết, cô có thể hỏi cậu ấy."
Cố Yên nào biết Cố Giang Hà học cái gì.
Cố Yên quyết định đi thẳng vào vấn đề, "Bác sĩ Thẩm, trước kia đầu óc tôi có vấn đề."
Thẩm Du Thành đang ăn đậu hũ não giật mình ngẩng lên nhìn nàng.
Cố Yên vội xua tay, "Tôi biết đầu óc không thay được."
Thẩm Du Thành.
Cố Yên nghiến răng một cái, bất chấp tất cả, "Ý tôi là trước kia đầu óc có vấn đề, tôi đã phá tan tình cảm của em trai và bạn gái của cậu ấy, tôi vẫn luôn rất hối hận, muốn tác hợp cho hai người bọn họ quay lại với nhau, bác sĩ Thẩm có thể giúp tôi một việc không?"
Dù sao thì nàng cũng không có ý gì với Thẩm Du Thành, đắc tội cũng không sao, mà nói đi, dựa theo cuộc sống của Thẩm Du Thành và Quý Bạch Tình trong nguyên tác, nàng làm vậy coi như là việc tốt giúp người ta thoát khỏi khổ ải đó chứ!
Thẩm Du Thành tất nhiên là rất kinh ngạc, "Tôi có thể giúp được gì sao?"
Cố Yên gật đầu.
"Vậy cô nói đi."
"Quý Bạch Tình là bạn gái cũ của em trai tôi, tôi hy vọng anh đừng gặp mặt cô ấy."
"Quý Bạch Tình? Cô bác sĩ Quý cùng phòng với sư tỷ của tôi sao?"
Cố Yên gật đầu, "Đúng, chính là cô ấy."
Con ngươi Thẩm Du Thành hơi nheo lại, như cười mà không phải cười, "Cô nói không cho tôi gặp mặt là tôi sẽ không gặp? Vậy cô giải quyết chuyện độc thân của tôi đi."
Cố Yên không sợ ánh mắt của anh, chậm rãi trả lời, "Nếu như bác sĩ Thẩm không chê, có muốn cân nhắc thử tôi không?"
Thẩm Du Thành. Hừ, thật là to gan dám nói!
Thẩm Du Thành cười khẩy, buông thìa xuống, lạnh nhạt nói, "Tôi ghét nhất là người khác sắp đặt cuộc đời cho tôi, tôi muốn gặp ai không liên quan đến ai cả."
Nói xong liền đứng dậy, nhanh chân rời đi, bóng dáng cao lớn mang theo một trận gió, thổi vào tim Cố Yên một luồng lạnh lẽo.
Xong, làm hỏng rồi!
Cố Yên buồn bã, nàng đã không thèm để ý sĩ diện mà cũng không được việc. Haizzz Thẩm Du Thành trong sách có tính cách mạnh mẽ vậy sao, nàng sao lại quên mất chứ! Nàng muốn đuổi theo nhưng đuổi theo rồi thì có thể nói gì? Xem ra đường này không được, nàng phải tìm cách để Cố Giang Hà đi tìm Quý Bạch Tình thôi!
Haizzz, tuy u sầu, Cố Yên vẫn phải gắng gượng tinh thần đến khách sạn Nam Giao tìm Lâm Thiên Bảo, đây chính là ông thần tài của nàng hiện tại, có thể khiến Cố Giang Hà nể mặt đi gặp Quý Bạch Tình hay không thì xem hôm nay đây!
Cố Yên đến khách sạn Nam Giao, Lâm Thiên Bảo vừa họp xong, hắn đi ra đại sảnh đón nàng, lập tức cho người mở sẵn phòng.
"Ai nha, sao cô đến trễ thế."
"Tôi vừa nhận được tin đã đến liền, còn chậm à?"
"Tôi đưa tin cho cô ba ngày trước, giờ cô mới tới, thế mà tính là nhanh à?"
Chắc chắn là Cố Giang Hà không xem chuyện này ra gì, nên mới không báo cho nàng.
Cố Yên chỉ còn cách cười làm lành, "Xin lỗi nhé, tôi nhớ nhầm thời gian thôi mà, lần này cần viết cái gì?"
Nói đến đây sắc mặt Lâm Thiên Bảo mới tốt lên chút, hắn có chút đắc ý nói, "Cô biết không, tài liệu bồi dưỡng tiếng Anh lần trước viết thật là làm tôi nở mày nở mặt."
Cố Yên giơ ngón tay cái lên với hắn, trong lòng lại coi thường, có gì mà đắc ý chứ, có phải mày viết đâu? Chẳng qua là người ta có tiền thôi mà.
"Lần này cần viết cái gì, vẫn là muốn tài liệu bồi dưỡng tiếng Anh à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận