Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 718: Làm sai lầm rồi sao? (length: 4156)

Lâm Nhã phiền muộn, "Cái đám người tạo tin đồn này cũng không thể tạo kiểu vậy, ta làm y tá trưởng, ta có cái tư cách đó sao?"
"Người ta nói ngươi có quan hệ mà, nói quan hệ của ngươi cứng rắn, đừng nói làm y tá trưởng, dù là đi bộ phận điều dưỡng làm lãnh đạo cũng là có khả năng."
Cái đám người này thật có thể để mắt đến nàng, nàng phát thề, cả đời này nàng chưa từng nghĩ mình có thể lên làm lãnh đạo.
"Này, Lâm Nhã, có phải hay không ngươi đắc tội ai rồi?" Hứa Thu Nguyệt hỏi, "Không phải tin đồn không thể lan cả bệnh viện chứ."
Lâm Nhã không nói cho Hứa Thu Nguyệt chuyện y tá trưởng Tống Hiểu Bội muốn giới thiệu đối tượng xem mắt cho nàng, im lặng một hồi rồi hỏi, "Thu Nguyệt, khoa của các ngươi thiếu người sao? Ngươi nói nếu ta chuyển sang khoa của các ngươi, y tá trưởng các ngươi có muốn ta không?"
Lâm Nhã ở khoa trong tình cảnh như nước sôi lửa bỏng, mỗi ngày đi làm, vừa vào phòng, nàng liền cảm giác trên đỉnh đầu âm u u ám, toàn là mây đen. Đến cả khẩu vị cũng không tốt, ăn hai miếng liền thấy no, dạ dày trong bụng ngày ngày nặng trĩu như đá tảng. Tan làm về nhà, nàng phải tự tạo cho mình một bức tường vững chắc trong lòng mới không đem cảm xúc từ công việc mang về nhà. Nàng cảm thấy nếu cứ như vậy, nàng chịu không nổi.
"Ngươi xem khoa nào thiếu người chứ? Bất quá nếu ngươi đến tìm y tá trưởng của bọn ta thì cũng chưa chắc, ai bảo kỹ thuật của ngươi tốt đâu. Hoặc giả ngươi tìm người cậu của ngươi, bảo ông ấy chào hỏi với bệnh viện, các khoa phòng ở đây, chắc chắn đều phải để ngươi chọn a."
Lâm Nhã im lặng, nàng bỗng nhiên cảm giác mình và Hứa Thu Nguyệt có thể không phải là người cùng một loại.
"Rốt cuộc là như thế nào vậy?" Hứa Thu Nguyệt bực bội hỏi, "Rốt cuộc là ngươi đắc tội ai a."
Lâm Nhã nhìn trước ngó sau rồi nhỏ giọng kể lại chuyện Tống Hiểu Bội muốn giới thiệu đối tượng xem mắt cho mình, rồi nói, "Em trai ta còn nửa năm nữa là thi đại học, ở nhà còn một đống chuyện, ta bây giờ nào có tâm trạng đó a."
"Không phải ta nói ngươi à, chuyện này không liên quan gì đến tâm trạng của ngươi cả," Hứa Thu Nguyệt nói, "Ngươi có thể cứ lừa cho qua chuyện được không, người ta hảo tâm giới thiệu đối tượng cho ngươi, ngươi còn không đi xem mắt, người ta không tức giận sao? Chuyện đã đến mức này, trách chỉ có thể trách ngươi, ai bảo ngươi không xử lý tốt chứ?"
Lâm Nhã ngẩn ra, nàng vạn lần không ngờ Hứa Thu Nguyệt cũng cho rằng là lỗi của mình. Lâm Nhã còn chưa nghĩ xong, đã nghe Hứa Thu Nguyệt nói tiếp, "Ngươi còn không đi xem mắt, ngươi sao tự tin vậy, người ta nhất định sẽ để mắt đến ngươi sao?"
Lâm Nhã lại im lặng, nhìn cơm trong bát chỉ ăn vài miếng, một chút khẩu vị cũng không có.
"Thu Nguyệt, ta không nuốt trôi nữa, rác ở khoa vẫn còn để ta đi đổ, ta đi trước."
"Này," Hứa Thu Nguyệt giữ Lâm Nhã lại, nói, "Lâm Nhã, ta nói cho ngươi, bây giờ biện pháp tốt nhất là ngươi mua chút đồ đến đưa cho y tá trưởng các ngươi, xin lỗi nàng ấy, không thì dù ngươi chuyển phòng cũng chưa chắc dễ chịu hơn."
Lời nói của Hứa Thu Nguyệt lúc trước tuy không lọt tai, nhưng đằng sau lại nói đúng một vài phần, nhưng Lâm Nhã nhất quyết không cúi đầu trước y tá trưởng, đi hay không đi là ý nguyện cá nhân của nàng, dựa vào cái gì ngươi không vui thì ta phải đi nịnh bợ ngươi?
Lâm Nhã rời khỏi nhà ăn, cũng không về phòng mà đi tìm điện thoại công cộng, gọi cho Tiền Mộng Dao.
Tiền Mộng Dao đã thi đậu nghiên cứu sinh, vừa đi học vừa thực tập tại văn phòng luật sư do đạo sư của cô giới thiệu, nên tìm cô khá là thuận tiện.
Tiền Mộng Dao vừa ăn cơm hộp vừa nghe điện thoại của Lâm Nhã, giọng cô không lớn, ở chỗ làm còn có người khác, không tiện nói chuyện lớn tiếng.
- Bảo bối, một chương thôi a, dạo này cập nhật hơi chậm, mọi người có thể để dành một thời gian rồi đọc, cảm ơn mọi người đã ủng hộ, ngủ ngon nha, a a đát. (hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận