Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 19: Ta hoa chính mình tiền thuê phòng! (length: 8573)

"Thôi, ngươi không đi, ta đi, ngày mai ta liền không làm nữa, ta về nhà đây, tùy ngươi!" Cố Giang Hà ngữ khí mang theo sự tức giận đè nén, "Ta phải làm sao đây?"
Cố Yên sắp phát điên rồi, nàng phải giải thích thế nào để Cố Giang Hà mới tin đây! Tiền, vẫn là phải giải quyết bằng tiền thôi!
"Ta có tiền."
"Tiền thuê nhà một tháng đã mười lăm đồng rồi, tiền thuê nhà một lần phải đóng ít nhất hai tháng, ngươi có tiền?" Cố Giang Hà gần như tức điên, "Cố Diễm Diễm, ngươi đoán ta sẽ không quản ngươi đúng không?"
Cố Yên hít sâu một hơi, "Người bị tuyên án tử hình còn có cơ hội kháng án, ngươi đã vội vàng phán ta không có tiền, vậy ngươi xem thường người quá rồi đó."
Nàng vừa nói vừa lấy từ trong túi ra một nắm tiền đặt trước mặt Cố Giang Hà, "Tiền thuê nhà một tháng mười lăm đồng, tiền điện nước một tháng hai đồng, một lần trả hai tháng tiền thuê nhà, tổng cộng là ba mươi bốn đồng, mua nồi niêu xoong chảo, chăn đệm ước chừng tốn ba mươi đồng, tổng cộng là sáu mươi tư đồng, trong này của ta có tất cả tám mươi sáu đồng."
Cố Yên vừa nói vừa rút ra hai tờ tiền lớn, đưa cho Cố Giang Hà, "Mấy ngày ta tới đây ngươi đưa ta cũng tầm tám mươi đồng rồi, trả lại ngươi trước hai mươi, còn lại ta tích cóp rồi trả cho ngươi."
Cố Giang Hà nhìn tiền trong tay Cố Yên mà ngơ ngác, nàng lấy đâu ra nhiều tiền vậy?
"Cầm đi chứ!" Cố Yên gọi Cố Giang Hà, thấy hắn ngẩn người, liền nắm tay hắn, nhét tiền vào tay hắn.
"Xem như nể tình chúng ta là cùng một mẹ sinh ra, ta xin ngươi giúp ta một lần cuối, trưa mai ta tới tìm ngươi, ngươi mang thẻ công tác giúp ta với lão thái thái đi thuê phòng, từ nay về sau ta sẽ không làm phiền ngươi nữa, được không?"
Cố Yên ở cùng Vương Á Cầm mới có mấy ngày, Vương Á Cầm đã tin tưởng nàng, còn muốn giao tiền cho nàng giữ, đó là bởi vì từ đầu Vương Á Cầm nhìn thấy đều là mặt tốt của Cố Yên. Nếu có người nói với Vương Á Cầm, Cố Yên đáng ghét thế nào, hư hỏng thế nào, chắc chắn bà ấy cũng không tin.
Cho nên dù nàng làm gì Cố Giang Hà đều không tin nàng cũng là phải, dù sao nguyên tác Cố Diễm Diễm chết không hối cải mà!
Cố Giang Hà nghiến răng, từng chữ từng câu nói, "Cố Diễm Diễm, tốt nhất là ngươi đừng có giở trò gì nữa!"
Cố Yên cười khổ, giở trò là Cố Diễm Diễm chứ không phải Cố Yên, chẳng lẽ Cố Giang Hà đến giờ vẫn không nhận ra nàng với Cố Diễm Diễm hoàn toàn không cùng một kiểu người, có được không?
Cố Yên vừa bước ra ngoài thì hành lang bên trong còn ồn ào, khi quay lại thì đã yên tĩnh hơn nhiều, các nhà đều vang lên tiếng cười nói, Cố Yên sắc mặt ảm đạm cười khổ một tiếng, là Cố Yên hay là Cố Diễm Diễm đi nữa, thì tóm lại vẫn là một người. Lúc đi ngang qua nhà Hoàng Thu Oánh, trong nhà truyền đến tiếng gọi yếu ớt của Hoàng Thu Oánh, "Là Tiểu Cố về rồi sao?"
Cố Yên khựng chân, đứng ở cửa nhà bà ừ một tiếng.
"Ngươi vào đây một chút đi."
Cố Yên cười khổ một tiếng, hít sâu một hơi, cố gắng nở một nụ cười, đẩy cửa phòng Hoàng Thu Oánh ra.
Hoàng Thu Oánh đang nằm trên giường, sắc mặt ngược lại so với hôm qua thấy cô tốt hơn nhiều.
"Trông sắc mặt khá hơn nhiều rồi." Cố Yên nói.
"Tiểu phẫu thôi mà, ngày mai cơ bản là ổn rồi." Hoàng Thu Oánh chỉ ghế, "Ngồi đi."
Cố Yên không ngồi mà vén tay áo lên, "Chắc cô còn chưa ăn cơm, tôi đi nấu cơm rồi đem qua cùng nhau ăn nhé."
Hoàng Thu Oánh hờ hững nói, "Ngươi người này sao mà cố chấp vậy, bảo ngươi ngồi thì cứ ngồi xuống đi!"
"Đại tỷ, cô không đói thì tôi đói chứ, tôi đi nấu cơm, nấu xong sẽ quay lại bồi cô."
"Hừ, ai cần ngươi bồi."
"Vâng vâng vâng, không phải tôi bồi cô, mà là tôi muốn cô bồi tôi được chưa, tôi đi đây, lát nữa quay lại nha."
"Khoan đã, đem mấy quả trứng gà kia đi."
"Không cần, cô giữ lại ăn đi."
Hoàng Thu Oánh mặt sa sầm lại, vén chăn muốn xuống giường, Cố Yên sợ hãi chạy đến, "Cô làm gì vậy đại tỷ!"
Hoàng Thu Oánh lại bắt chước Cố Yên mà cười, "Ta đi đưa qua cho ngươi đó."
Cố Yên.... "Được được được, tôi mang đi, cô mau nằm xuống đi." Dứt lời liền cầm lấy số trứng gà mà Hoàng Thu Oánh chỉ đi.
Ăn thì ăn thôi, dù sao cũng không ăn không của bà.
Xách trứng gà về phòng, Cố Yên nhanh chóng đập hai quả trứng gà vào bát, cho thêm chút muối đánh đều, lại cho nửa bát nước, dưới nồi thì nấu cháo gạo loãng, bên trên hấp trứng gà canh, lại đem cải bó xôi nhặt rửa sạch sẽ, thái nhỏ, chờ cháo và canh trứng chín thì đem xào là xong.
Cơm nhanh chóng được nấu xong, Cố Yên cầm bát đũa của Hoàng Thu Oánh múc cho bà một bát cháo và rau cải xào, canh trứng gà thì cho thêm dấm và dầu mè, cô cũng mang đồ ăn của mình đi qua.
Hoàng Thu Oánh nhìn Cố Yên tất bật công việc mà không nói từ chối, liền vịn thân xuống giường ăn cơm, may mà bàn ăn nhà bà cao, không cần phải cúi người.
"Cô có sao không?" Cố Yên vẫn có chút lo lắng.
"Không sao, không hoạt động thì không được." Giọng Hoàng Thu Oánh lúc này đã dịu dàng hơn rất nhiều, "Canh trứng nhiều quá, ngươi múc bớt đi một nửa."
"Hai quả trứng gà, đều ăn chắc cũng hết ba chứ."
"Không được, không thể ăn nhiều, ta còn phải ăn cháo."
"Vậy tôi không khách sáo nha." Cố Yên nói rồi cầm chén của mình, múc nửa canh trứng từ giữa bát ra bát mình, tối nay cô không có ý định ăn bánh bao.
Múc một ngụm canh trứng đưa vào miệng... Oa, chua thật là chua, nhưng thơm cũng thật là thơm, món canh trứng này hầm, lại mềm lại mướt, thực sự quá tuyệt!
Tâm trạng lập tức tốt lên rất nhiều!
Hoàng Thu Oánh nhìn Cố Yên một bộ dạng thỏa mãn, bất giác bật cười, bản thân cũng ăn một ngụm canh trứng, thật là ngon.
"Vừa rồi ngươi cãi nhau với bác sĩ Cố sao?"
"Cãi nhau chẳng bình thường à?" Cố Yên cười một cái, như thể không có chuyện gì, "Tôi xem được phòng rồi, ngày mai Giang Hà giúp tôi thuê, tôi sẽ dọn đi."
"Ừm..." Hoàng Thu Oánh ngừng lại, "Dọn đi đi, mắt không thấy thì tâm không phiền!"
"Ngày mai tôi có việc không đi làm, tôi làm ít đồ ăn sáng chúng ta cùng nhau ăn nhé. Bánh trứng rán, cháo gạo cùng dưa chuột muối trộn dầu mè, có được không,?"
"Hình như ngươi rất thích ăn dấm?"
"Khai vị mà."
Hoàng Thu Oánh đột nhiên nói, "Ngươi không cần khai vị!"
"Cô đừng có công kích cá nhân như thế chứ," Cố Yên thấy bà không ăn, liền đẩy rau cải xào về phía bà, "Cô ăn nhiều rau một chút, cải bó xôi trị táo bón, cô mới phẫu thuật xong, mà bị táo bón thì gay."
"Đang ăn cơm đấy, cô có thấy ghê không?"
"Cô là bác sĩ mà, bác sĩ sao lại ghê mấy thứ này?"
Hoàng Thu Oánh.... Cô phát hiện ra hai ngày này ở chỗ Cố Diễm Diễm này cô toàn thua không!
Việc giúp Vương Á Cầm tiết kiệm tiền cũng thuận lợi, Cố Yên cho rằng Vương Á Cầm nhiều lắm cũng có ba năm trăm đồng, nhưng không ngờ tiền lẻ tiền chẵn một bao to của bà lại có hơn một ngàn hai trăm đồng. Thảo nào bà nói để trong nhà không an toàn, bây giờ đồng đại đoàn kết là tiền lớn nhất, số tiền hơn một ngàn của bà cũng không phải ít.
Cố Yên viết giấy nợ cho bà, Vương Á Cầm chỉ cần ký tên, điểm chỉ, rồi để Cố Yên cầm đi.
Đây đúng là tuyệt đối tin tưởng, nếu Cố Yên mang tiền chạy mất, thì Vương Á Cầm biết tìm đâu ra chứ? Bất quá, Cố Yên cũng sẽ không làm loại chuyện đó.
Đã gần trưa, Cố Yên và Vương Á Cầm chia tay rồi đi thẳng đến bệnh viện chờ Cố Giang Hà tan làm, dù thế nào, hôm nay có khóc lóc ầm ĩ hay ăn vạ gì đi chăng nữa, nàng cũng phải khiến Cố Giang Hà giúp nàng thuê phòng cho bằng được!
Trong hành lang cấp cứu ồn ào, toàn là trẻ con, không khí bên trong cũng tanh tưởi khó ngửi, Cố Yên hỏi thăm một chút thì biết được có nhà trẻ do người ta nấu ăn không sạch sẽ gây ra ngộ độc thực phẩm, trẻ con sức đề kháng kém, vừa khó chịu đã khóc thét, vừa khóc vừa nôn càng thêm nghiêm trọng, bác sĩ y tá chạy đi chạy lại, khu cấp cứu gần như loạn cào cào.
- Các bảo tử, chương mới rồi nè, xem xong nhớ bình chọn nha, mỗi ngày 12 giờ trưa đều có chương mới, cảm tạ những người bạn cũ đã ủng hộ ~~~~~~~ (hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận