Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 506: Lúc này sắp muốn sinh (length: 7637)

Cố Yên không khỏi cười khổ nói, "Ngươi nói trên đời này vì sao lại có loại người như Mạnh Đông Đông vậy chứ, ngoài việc gây họa cho người khác thì còn biết làm gì nữa?"
"Chỉ toàn nói lời ngớ ngẩn, trên đời này người gì mà không có." Thẩm Du Thành nâng tay Cố Yên, "Đi thôi."
"Không cần đỡ ta, ta tự đi được, đồ cần đưa ở bệnh viện đã đưa hết chưa?"
"Đưa gì mà đưa, không tiễn ai hết, tật xấu! Cứ đến chỗ sư huynh là được rồi, sang năm có gì ta đưa Giang Hà đi cùng."
Cố Yên thở dài, về chuyện quà cáp ngày lễ, Thẩm Du Thành một mực phản đối, trong nguyên tác của « Biển cả nhân sinh », hắn đã ương ngạnh như vậy, bây giờ vẫn thế.
Nói chuyện một hồi đã đến Cố gia, câu đối Tết đã được dán, Mai Tử và Liễu Tử đang tự chơi đùa trong sân, Cố Giang Hà đang bổ củi, Cố Linh Linh đang cặm cụi giã nhân bánh cải trắng, Cố Giang Hải đã xuất viện, đang chầm chậm tản bộ trong sân, khói bếp bốc nghi ngút, một mùi bánh bao mới hấp siêu thơm!
"Nhị tỷ đến rồi à, tỷ phu." Cố Giang Hà ngừng bổ củi, chào Cố Yên và Thẩm Du Thành.
Trời lạnh căm căm, Cố Giang Hà trên người chỉ mặc mỗi áo len, trán còn đổ mồ hôi.
Trước mặt Cố Linh Linh, Cố Giang Hà gọi Cố Yên là "Nhị tỷ"!
"Đến rồi." Cố Yên gọi Cố Giang Hải, "Đại ca, huynh thế nào rồi?"
Cố Giang Hải xuất viện đã được mấy ngày, vết thương lành rất tốt, hồi phục cũng không tệ, dù sao cũng là một cuộc phẫu thuật lớn, người hao tổn rất nhiều, hai tháng mà hồi phục được như người bình thường thì quá tốt, huống chi bây giờ mới hơn hai mươi ngày.
Việc Cố Giang Hải có thể hồi phục đến mức tự lo được cuộc sống hiện tại là tốt lắm rồi.
"Ta khỏe rồi," Cố Giang Hải cười với Cố Yên, sau đó chậm rãi đi về phía nàng, "Sắp sinh rồi nhỉ."
Cố Giang Hải gầy đi nhiều, giọng nói cũng yếu hẳn, như biến thành người khác, nhưng vì gầy nên các đường nét trên khuôn mặt càng rõ, và càng giống Cố Giang Hà hơn.
"Cũng khoảng mấy ngày nữa thôi." Cố Yên nói xong liền gọi Cố Linh Linh đang giã nhân bánh, "Đại tỷ, dạo này vất vả cho tỷ quá rồi."
Cố Linh Linh thậm chí không thèm nhìn Cố Yên, vẫn tiếp tục giã bánh thình thịch!
Cố Yên không để ý, cười với Cố Giang Hải, nói, "Đại ca, thuốc huynh phải uống đúng giờ đấy nhé, đừng tiếc tiền, tiền không có chúng ta kiếm lại được, mất mạng thì không cách nào tìm lại được đâu."
Cố Giang Hải có vẻ rất bình thản, "Không sao, cứ yên tâm."
Cố phụ từ trong phòng bước ra, đứng ở cửa nói, "Du Thành vào trong nhà ngồi chơi đi, Giang Hà đừng bổ củi nữa, xách nước pha trà."
Thẩm Du Thành đi vào nhà, Cố Yên vào bếp, Cố mẫu đang nhóm lửa, thấy Cố Yên vào, nói, "Con bé này sao thế, mấy ngày rồi không về nhà."
Cố Yên đương nhiên không nói cho Cố mẫu biết chuyện với Cố Linh Linh, "Mẹ, con sắp mệt chết rồi, con không được nghỉ ngơi một chút sao?"
"Chị cả con một mình lo liệu hết trong ngoài, chẳng lẽ chị ấy không mệt? Con đúng là lười biếng."
Cố mẫu rõ ràng đã già đi nhiều, mắt có vẻ không mở ra được, Cố gia giờ thực sự nhờ Cố Linh Linh giúp đỡ mọi việc, nhưng việc Cố Giang Hải giành lại được mạng sống đâu có dễ dàng gì, làm cha mẹ sao có thể không lo lắng?
Tiền viện phí của Cố Giang Hải hết sáu ngàn mấy đồng, Cố Yên đưa năm ngàn, sau này cả tiền sắm sửa đồ dùng, mua đồ Tết, mua quần áo mới cho cả nhà tính ra cũng hết hơn một ngàn đồng.
Thực ra Cố Yên cũng đang đóng góp cho gia đình, chỉ là cách thể hiện của mỗi người khác nhau thôi.
Cố Yên biết Cố mẫu chỉ đang than thở, nàng xắn tay áo lên, nói, "Mẹ bảo đi, muốn làm gì, con đảm bảo làm cho mẹ đâu ra đấy."
"Hừ, con chỉ giỏi cái mồm, trông cậy vào con thì được việc gì." Cố mẫu vừa nói vừa liếc mắt nhìn ra ngoài, rồi lại quay đầu nhỏ giọng nói, "Đi mà nói vài câu tử tế với chị cả đi, dạo này nhờ có chị ấy mà nhà cửa mới yên ổn, không thì cái Tết này không biết sống ra sao."
"Vừa mới nói rồi," Cố Yên không đi, "Chị ấy có để ý con đâu."
"Thật không biết tạo nghiệp gì mà ra nông nỗi này!" Cố mẫu thở dài, "Một đứa hai đứa không làm người ta bớt lo, hai chị em ruột mà không nói với nhau được một câu, để người ta chê cười thì có!"
"Được rồi, đừng lo lắng, con đi nấu rượu."
Cố mẫu tức giận, "Con cũng biết nấu rượu đấy! Mau đi nghỉ đi, không cần con."
Cố Yên kéo ghế ngồi xuống trước mặt Cố mẫu, nói, "Con mua quần áo Tết cho mẹ rồi đó, mùng một nhớ mặc nhé."
"Lại không ra đường chúc Tết thì mặc cho ai xem? Con sắp sinh rồi, lúc nào cũng phải chú ý, nếu thấy bụng trễ xuống thì sắp sinh đấy, mau đến bệnh viện đi."
Cố Yên an ủi nói, "Con biết rồi, Thẩm Du Thành là bác sĩ mà, mẹ đừng lo."
"Ai, làm sao có thể không lo? Diễm Diễm, mẹ thật sự là không chăm sóc được con rồi, quay đầu con sinh em bé, sợ là không chăm sóc con ở cữ được."
"Hây, quan tâm con làm gì, con cái gì mà không có, người hầu hạ cũng đầy đủ cả, ngược lại mẹ đó, đừng suy nghĩ nhiều quá, nghĩ nhiều cũng không ích gì. Anh cả con còn trẻ, tĩnh dưỡng cho khỏe là được, nếu anh ấy muốn cưới nữa thì mình giới thiệu cho anh ấy một người, biết đâu lại sinh được một thằng cu mập, mẹ thấy có phải không?"
Cố mẫu thở dài, nói, "Mạnh Lan cũng thật là, biết rõ em trai không nên thân mà còn không trông coi cho kỹ, để xảy ra kết cục này thì cô ta vui vẻ gì? Không thì ngày tháng nhà mình đâu đến nỗi khổ sở thế này!"
"Chuyện qua rồi thì mẹ đừng nghĩ nữa, trong mệnh có khi phải có, trong mệnh không có thì đừng cưỡng cầu, đây đều là số trời định rồi, mình không làm gì được."
"Cái gì mà số trời định?" Cố Linh Linh bê đĩa nhân bánh cải trắng đã giã xong vào bếp, đặt mạnh xuống thớt, lạnh lùng châm chọc nói, "Không phải cô lợi hại lắm sao, sao không quản được Mạnh Đông Đông? Hại hai đứa trẻ bây giờ đến mẹ cũng không có."
Cố Yên cảm thấy tức lồng ngực, nhưng Cố gia rất nhờ có Cố Linh Linh, nếu không có nàng, không chỉ Cố gia mà cả nàng không biết đến bao giờ mới có thể thoát khỏi cảnh tiêu điều, u ám này.
Cố Yên cố nhịn, cuối cùng cũng nói, "Đại tỷ, Mạnh Đông Đông không phải trách nhiệm của ta."
Cố Linh Linh cười lạnh, "Không phải trách nhiệm của cô thì cô sắp xếp việc cho hắn làm cái gì? Loại người đó đáng lẽ phải quét sạch một lượt từ lâu rồi! Không phải cô sắp xếp cho hắn sao, một lần không được còn hai lần, hai lần không được còn ba lần, bây giờ hay rồi, gây ra chuyện rồi đấy, cô hả dạ chưa."
Cơn giận trong người Cố Yên bốc lên, chỉ cảm thấy bụng cồn cào tụt xuống, nàng cắn răng, nhìn Cố Linh Linh nói, "Đúng, đều tại ta sai, việc nhà vẫn phải nhờ đại tỷ, bọn con còn việc, xin phép về trước."
Cố Linh Linh căn bản không hiểu tình hình lúc này, tất cả những gì nàng ta cho là đúng đều chỉ là "tự nàng cho là"!
- Bảo, hôm qua buổi tối không có chương mới, hôm nay bù rồi đây, cảm ơn đã ủng hộ, a a đát (hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận