Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 440: Cửa hàng trực tiếp quá cấp ta (length: 7769)

Cố Yên không rõ Tùy Vệ Quân kiên quyết, "Thúc, ta bỏ được nhường lại cho ngài, ngài không cần chọn cái nhỏ, cửa hàng lớn thế này dùng thoải mái hơn."
Tùy Vệ Quân ngẩng đầu nhìn hàng cửa hàng chỉnh tề mỹ quan kia, phảng phất thấy lại hình ảnh đã từng, "Cửa hàng này chính là chỗ ngày xưa bán cửa sổ."
Ông rất mong chờ có thể thấy lại cảnh tượng xếp hàng mua xì dầu nhộn nhịp năm xưa!
Cố Yên hiểu ý, "Thúc, không vấn đề gì, vậy cứ chỗ này, khi nào ngài rảnh, chúng ta làm hợp đồng chuyển nhượng rồi công chứng cho ngài."
"Được, mai sáng cô mang hợp đồng tới một chuyến, khi đó gọi cả kế toán đến làm thủ tục."
Xem ra Tùy Vệ Quân vẫn muốn chuyển nhượng cửa hàng này cho xưởng tương của bọn họ, không thể không nói, những công nhân thế hệ trước này, thật sự toàn tâm toàn ý cống hiến vì đất nước.
Cố Yên không bận tâm, dù sao nhường cửa hàng cho Tùy Vệ Quân cũng là trả lại ân tình. Nàng cầm chìa khóa mở cửa, thực tế bên trong chẳng có gì, hơn nữa vì nhà có chiều sâu tương đối dài, cho nên những hộ kinh doanh về sau đều phải dựa theo nhu cầu của mình để phân chia và trang trí.
Tùy Vệ Quân đi đi lại lại một hồi trong căn nhà trống, trên đường về ông nói với Cố Yên, vẫn là ý tưởng của nàng chu đáo nhất, phía trước dành một chỗ nhỏ làm nơi triển lãm và bán hàng, đằng sau thì chia ra làm kho, như vậy chỗ này lại gần thành phố, về sau có cần giao hàng cũng không cần phải kéo từ nhà máy đến, tiết kiệm được rất nhiều nhân lực, vật lực.
Cố Yên đưa Tùy Vệ Quân về, trực tiếp đến nhà máy bên kia đóng dấu hợp đồng, lại quay về thành phố thì trời cũng đã tối.
Nàng như thường đỗ xe ở khu vực ven hồ cạnh quán ăn nhanh, vừa mở cửa xe ra đã thấy Tùy Kiến Quốc đang chờ trước cửa quán.
"Kiến Quốc?" Cố Yên ngạc nhiên, "Ngươi đến tìm ta sao?"
Tùy Kiến Quốc và Cố Yên bằng tuổi nhau, nên sau khi quen thân Cố Yên gọi thẳng tên anh, Tùy Kiến Quốc cao hơn Tùy Vệ Quân nửa cái đầu, thân hình vạm vỡ cường tráng, mày rậm mắt to, nhìn rất có vẻ mạnh mẽ, thực tế anh cũng rất hiền lành và giỏi giang.
"Vâng, Cố tổng," Tùy Kiến Quốc nhìn Cố Yên, cơ bắp hai bên khóe miệng căng cứng, trông rất lo lắng, "Ba ta bảo cô chuyển cửa hàng trực tiếp cho ta, không cần thông qua xưởng."
Cố Yên không ngờ Tùy Kiến Quốc sẽ đến tìm nàng để xin sang tên cửa hàng, nàng cũng không tin Tùy Vệ Quân sẽ đổi ý, tiếp xúc với ông lão này một thời gian, nàng cảm nhận được tình cảm của ông với xưởng tương, cho nên khả năng Tùy Vệ Quân đổi ý không lớn.
Cố Yên nhìn vẻ mặt căng thẳng của Tùy Kiến Quốc, cười nói, "À, thế xưởng trưởng Tùy đâu mà không đến?"
Tùy Kiến Quốc mím môi, mất tự nhiên đáp, "Ba ta ngại không dám nói đổi ý với cô, nên bảo ta đến ký thay."
Ừ, lý do rất hợp lý.
Cố Yên nói thẳng, "Được thôi, không vấn đề gì, ký hợp đồng hôm nay thì được, nhưng không công chứng được. Mai anh vẫn phải đến một chuyến, khi đó chúng ta cùng nhau đi công chứng."
Tùy Kiến Quốc hỏi, "Còn phải công chứng sao? Có hợp đồng là được chứ?"
Tuy việc sang nhượng cửa hàng này đều được thực hiện theo quy trình bình thường, nhưng do hiện tại việc quản lý bất động sản còn chưa chặt chẽ, nên cũng không có giấy tờ bất động sản độc lập, giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà, cách đảm bảo tốt nhất chính là công chứng.
Cố Yên trước đó kiên quyết yêu cầu công chứng cho xưởng trưởng Tùy, thật ra là do lương tâm thôi thúc, nàng làm như vậy thực sự là vì bảo vệ lợi ích của xưởng tương một cách an toàn nhất.
"Là do xưởng trưởng Tùy yêu cầu đó."
Tùy Kiến Quốc lập tức nói, "Ba ta nói không cần công chứng, có hợp đồng là được." Anh ngập ngừng nói thêm, "Cố tổng, nhân phẩm của cô tôi tin tưởng, chữ ký của cô có đóng dấu cũng không thành vấn đề mà, phải không?"
Cố Yên nhìn Tùy Kiến Quốc, trong đôi mắt thâm thúy ẩn chứa sự sắc bén có thể nhìn thấu lòng người, nàng mỉm cười, "Trong câu vừa rồi, ý của anh là không biết về việc công chứng, sau lại nói xưởng trưởng Tùy nói không cần. Kiến Quốc, tôi mua cửa hàng này không dễ dàng, anh đừng gạt tôi."
Dưới ánh mắt chăm chú của Cố Yên, Tùy Kiến Quốc cảm thấy mặt mình nóng lên từng đợt, "Cố tổng, tôi… tôi..."
Anh ấp úng hai tiếng cuối cùng không nói nên lời.
Tùy Kiến Quốc cuối cùng có chút ỉu xìu nói, "Thời điểm xưởng tương huy hoàng, những xưởng trưởng trước đây đã tham ô không biết bao nhiêu, hết lần này đến lần khác đến tay ba tôi thì thành ra một mớ bòng bong, hiện giờ rất vất vả mới khởi sắc được một chút, mà ông ấy vẫn một lòng vì xưởng, ông ấy quên rằng sau lưng mình còn có cả gia đình phải ăn cơm, bọn trẻ còn phải sống nữa chứ."
Cố Yên im lặng, những người thế hệ trước cống hiến cho đất nước, cho tập thể luôn đáng được kính nể!
"Anh và xưởng trưởng Tùy có cãi nhau vì chuyện này không?"
Tùy Kiến Quốc lắc đầu, rất hối hận, "Tôi chưa nói, dù có nói ông ấy cũng không đồng ý."
Trước khi đến đây, anh đã đoán Cố Yên có thể sẽ không dễ dàng bị lừa gạt như vậy, nhưng anh vẫn đến, không ngờ lập tức bị cô nhìn thấu!
Nói đi nói lại vẫn là vì tiền.
Cố Yên nghĩ ngợi rồi hỏi, "Anh muốn kiếm tiền?"
Tùy Kiến Quốc cười khổ, "Ai mà không muốn?"
Gia đình anh chỉ trông vào đồng lương chết dí từ xưởng tương, đủ ăn cơm đã là may rồi, muốn sống khá hơn một chút thì khó lắm. Ba anh nghe thì dễ nghe là xưởng trưởng, thực tế những năm trước xưởng tương làm ăn không ra sao, ông ấy hầu như chẳng có lương, gần đây xưởng bắt đầu có lợi nhuận thì ông ấy mới có lương bình thường. Người ta xưởng trưởng khác toàn tìm cách vun vén lợi ích cho bản thân, còn người ở nhà anh thì tìm cách tạo công ăn việc làm cho người khác, còn gia đình thì tự mình gánh chịu.
"Vậy tôi nghĩ cho anh một cách kiếm tiền nhé?"
Mắt Tùy Kiến Quốc sáng lên, "Cố tổng, cô nói đi."
"Anh làm đại lý cho Mãn Hương Viên, nghĩa là anh lấy hàng từ xưởng tương, sau đó đem bán, kiếm tiền chênh lệch giá ở giữa, chuyện này không khó đâu."
"Trước đây tôi cũng từng nghĩ đến rồi, có điều hiện tại tôi còn phải trông coi mảng tiêu thụ trong nhà máy, nếu tôi đi, người khác vào thay, tôi sợ mình lấy hàng sẽ khó."
"Vậy thì anh đừng đi chứ."
Tùy Kiến Quốc giật mình, "Tôi không đi thì làm sao mà làm đại lý được?"
"Chẳng lẽ cứ làm đại lý thì nhất định phải bỏ việc tự đi làm sao? Anh tìm một người thân nào đó trong gia đình đứng tên thôi, nghiệp vụ vẫn do anh lo liệu, đơn giản mà."
Tùy Kiến Quốc bừng tỉnh.
Người lớn tuổi hay suy nghĩ một vấn đề rồi bị mắc kẹt, dễ rơi vào ngõ cụt, nên đôi khi có chuyện gì đó cứ tìm bạn bè tâm sự, tìm người nhà chia sẻ, có khi sẽ bỗng dưng thông suốt.
Nhưng Tùy Kiến Quốc lại do dự, "Nếu ba tôi biết chắc sẽ nổi giận mất."
"Giận thì rồi nói, xưởng trưởng Tùy cũng là người, mà là người thì phải ăn cơm thôi, với lại lão nhân chắc cũng không cổ hủ như anh nghĩ đâu."
Tùy Kiến Quốc mím môi, khẽ cắn răng, "Cố tổng, chuyện này còn phải nhờ cô chỉ điểm cho tôi nhiều."
"Chỉ điểm không dám nhận, lão gia nhượng lại chỗ này cho tôi, tôi phải có ơn báo đáp." Cố Yên muốn nói cho Tùy Kiến Quốc biết, nàng chịu bày mưu tính kế cho anh là vì nể tình của Tùy Vệ Quân, chứ không phải vì anh, Tùy Kiến Quốc, "Có gì không hiểu thì cứ đến hỏi tôi."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận