Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 294: Áp chế (length: 7671)

Mười vạn khối tiền tuy rất nhiều, nhưng chỉ cần nghĩ cách thì vẫn có thể kiếm được.
"Ngươi quên Thạch Tiềm rồi sao? Dùng quán ăn nhanh của ngươi vay ở chỗ chị dâu hai ba vạn, cũng không có vấn đề, nhà ta cũng có thể thế chấp vay hai vạn, ta bên kia có hai vạn, bà nội đây chắc cũng có hai vạn, còn lại mượn chút là được." Thẩm Du Thành khẽ thở dài một tiếng, xoa đầu Cố Yên, "Sau này có chuyện gì đừng một mình giấu nữa, xe đạp cho ta."
Ngồi sau xe đạp, dán vào lưng Thẩm Du Thành, Cố Yên trong lòng tràn đầy cảm động, nàng không phải cố tình giấu, nàng quen một mình rồi.
Trước kia gặp chuyện, nàng kể với người trong nhà, không những không giúp được mà còn làm họ lo lắng. Lâu dần, nàng chẳng nói gì nữa, dù sao nói cũng chẳng ích gì.
Nàng không ngờ rằng, phản ứng của Thẩm Du Thành lại là thế, một chuyện lớn như vậy, điều đầu tiên hắn nghĩ tới là tìm cách giúp nàng hoàn thành.
Cố Yên không nghi ngờ sự chân thành của Thẩm Du Thành, rốt cuộc nàng hiểu rõ con người hắn, người này trọng tình nghĩa, hễ đã nói ra, nhất định sẽ làm được!
Cố Yên đột nhiên vỗ lưng Thẩm Du Thành nói, "Thẩm Du Thành, chúng ta đến xưởng tương cũ kia đi một chuyến."
Nàng muốn đi xem lại, giống như nhìn nhiều thì nó sẽ thành của nàng vậy!
"Được, nghe lời bà xã, bà xã bảo đi đâu thì đi đó!" Thẩm Du Thành đạp xe, "Sau khi mua xong, em có kế hoạch gì không?"
Cố Yên thở dài, "Vốn định cùng mọi người cùng mua, sau đó làm văn phòng công ty xây dựng, mặt khác cũng có thể mở một văn phòng ở đó, nhưng Trâu Sĩ Hồng không đồng ý, những người khác cũng thấy bỏ nhiều tiền mua miếng đất này quá lãng phí."
"Vậy nên em mới lén giấu?"
"Em không giấu."
"Ừ ừ, em nói không giấu thì không giấu." Thẩm Du Thành dỗ dành như dỗ con nít.
"Anh yên tâm, sau khi mua, em chắc chắn sẽ nhanh chóng kiếm được tiền nhờ nó."
Đó cũng là lý do Thẩm Du Thành ủng hộ Cố Yên, hắn hiểu năng lực của nàng, chỉ cần nàng dám mua thì không thể lỗ được!
Đúng là người yêu mà, khi tất cả mọi người không hiểu, không ủng hộ mình, người yêu mình chắc chắn sẽ vô điều kiện ủng hộ mình, tin tưởng mình!
Thẩm Du Thành nói, "Không góp vốn mua cũng được, khỏi về sau lắm ý kiến này nọ. Anh tự xoay tiền mua lại, trước mắt có hơi khó, nhưng em muốn làm gì thì cứ làm đó, không cần chịu bất cứ ai kìm kẹp."
Ừ, tự mình mua thì muốn làm gì cũng được, quả thực tự do, nhưng nàng không có nhiều tiền vậy, muốn khai thác, vẫn phải tìm cách thôi.
Thẩm Du Thành chở Cố Yên đi quanh xưởng tương cũ ba vòng, sau đó hai người dừng ở ngã tư đường chéo.
Hai người ngồi xổm ở lề đường, ngắm xưởng tương cũ đối diện, thỉnh thoảng có người đi qua, đều sẽ cố ý liếc hai người bọn họ, rốt cuộc cái hành vi ngồi xổm ở giao lộ vào đêm khuya như này trông thật là ngốc.
Cố Yên hỏi Thẩm Du Thành, "Thẩm Du Thành, mộng tưởng của anh là gì?"
"Không thực hiện được," giọng Thẩm Du Thành tan trong gió đêm, mang theo chút lạnh lẽo, "Cha ta mất vì ung thư gan, ta học y là muốn chữa được ung thư gan, nhưng mà...khó lắm."
Cố Yên chỉ dám thở dài trong lòng, ung thư gan thật sự rất khó chữa, "Nhưng mà anh đã rất giỏi rồi." Nàng an ủi.
Thẩm Du Thành cười khổ, "Có lẽ người ngoài thấy vậy thôi."
"Không thực hiện được, ta liền cứ cố gắng theo đuổi nó thôi."
"Còn em, em có mộng tưởng gì?"
"Hì," Cố Yên chỉ vào mảnh đất đối diện, "Em chỉ muốn có mảnh đất, làm bà chủ thôi."
Đi lòng vòng ở xưởng tương cũ nãy giờ, nàng đã có tính toán trong đầu, vị trí tốt như vậy, quyết không thể lãng phí một phân.
"Vậy mộng tưởng của em sắp thành hiện thực rồi."
"Anh giúp em xoay tiền."
"Vậy em gả cho anh đi."
Cố Yên mỉm cười, đêm tối cũng không che được đôi mắt lấp lánh của nàng, "Anh là đang ép!"
Lời lẽ hung hăng, nhưng ngữ điệu lại rất ngọt.
"Vậy em có chấp nhận anh ép không?"
Cố Yên hỏi ngược lại, "Không chấp nhận có phải là hết không?"
Thẩm Du Thành thực ủy khuất, "Anh không quan trọng hả."
Ai có thể ngờ, vị Thẩm chủ nhiệm oai phong ở bên ngoài mà ở đây lại như thế này.
"Anh làm sao so được với cái đó? Đương nhiên là..." Cố Yên cố ý dừng lại, "Không có anh quan trọng rồi."
Thẩm Du Thành cười phá lên, nếu ai nhìn thấy chắc sẽ nói "Cái người này cười ngốc thế."
"Đi!" Thẩm Du Thành đứng dậy kéo Cố Yên lên, "Không về nữa thì bà nội sẽ lo đó."
"Từ từ," Cố Yên kéo tay Thẩm Du Thành lại, "Trước đừng nói chuyện mua đất với bà nội, nhiều tiền vậy, em sợ bà nghe xong sẽ lo. Với cả, em muốn đến xưởng tương nói chuyện lại đã."
Người già trong lòng không muốn lo lắng, Cố Yên rất sợ Giang bà nội biết sẽ lo lắng, dù sao đây là chuyện cần phải dốc hết sức lực để làm.
Thẩm Du Thành yếu ớt cảm thán, "Hai ta mà kết hôn chắc tiền mừng cũng được khối."
Ừ, hình như đúng là được đó!
Thẩm Du Thành dốc hết sức ủng hộ nàng, Cố Yên cũng quyết định phải lấy được xưởng tương cũ đó, nàng đã nghĩ ra cách vận hành rồi, dù sao chỉ cần kiếm được tiền, nàng sẽ có cách xoay sở tiền xây dựng.
Lúc mới xuyên thành Cố Diễm Diễm, nàng đã nghĩ mình sắp chết rồi, nhưng giờ, Cố Yên thực sự cảm thấy mình may mắn, nàng muốn điên, Thẩm Du Thành sẽ điên theo nàng.
Nửa đời gian nan, gặp được Thẩm Du Thành trọng tình nghĩa, cuộc đời như thế, còn mong gì hơn!
Cảm xúc "Tang" của Cố Yên tan biến, cho dù là nghĩ đến chuyện xoay tiền, nàng cũng không hề áp lực, ngược lại đặc biệt bình tĩnh, nằm trên giường nhắm mắt, trong đầu đều là những tính toán về xưởng tương cũ.
Việc nàng nói với Thẩm Du Thành rằng sau khi mua đất sẽ nhanh chóng kiếm được tiền không phải là không có căn cứ.
Xưởng tương cũ có hai mặt dựa vào đường lớn, hai mặt không dựa vào thì lại sát vách khu dân cư, giá trị của miếng đất đó cực kỳ lớn.
Cố Yên muốn thiết kế hai mặt đường thành nhà hai tầng, tầng một và tầng hai tách biệt, tầng một cho thuê làm cửa hàng, tầng hai làm khách sạn.
Xưởng tương cũ diện tích rộng, hai bên đều xây thành cửa hàng thì diện tích sẽ rất lớn, xây được hai ba mươi cửa hàng là có thể, cửa hàng cho thuê, một cửa hàng tính một trăm năm mươi tệ tiền thuê, thì một tháng riêng chỗ này thôi đã có ba bốn ngàn tệ, một năm là ba bốn vạn, hơn nữa đây là khoản đầu tư một lần thôi.
Càng nghĩ Cố Yên càng hưng phấn, đến mức hưng phấn quá mà không ngủ được.
Sáng hôm sau, Cố Yên định đi làm sớm, nhanh chóng giải quyết xong công việc rồi đến chỗ xưởng tương tìm xưởng trưởng Tùy nói chuyện, nhưng vừa ra đến cửa thì Giang bà nội gọi nàng lại.
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận