Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 376: Ai cũng tả hữu không được (length: 8977)

Cố Yên cười khổ, "Nói ra cũng không sợ ngài chê cười, ta cũng mới phất lên được không lâu, có thể bay nhảy ra mở được sạp hàng như bây giờ đã là không tệ rồi, thực sự là không còn sức lực để làm thêm chuyện khác nữa. Nhà máy của chúng ta, một khi máy móc thiết bị về đủ vị trí, thì phải bận tối mắt tối mũi, lần sau nếu có dịp ăn cơm cùng nhau nữa, e là chỉ có thể ở nhà ăn của nhà máy thôi."
Bạch Vân Phi đúng là hào phóng hơn Cố Yên nghĩ, nhưng Cố Yên không làm được, dự án lớn mà làm tốt thì đương nhiên kiếm được tiền, nhưng hiện tại nàng thứ nhất là không có thời gian, thứ hai, với nhà máy cũ kia nàng đã dốc hết toàn lực rồi, thực sự là hữu tâm vô lực!
Bất quá, nguyên nhân lớn hơn là nàng không muốn dây dưa gì với hai anh em Bạch Vân Phi.
Bạch Vân Phi nói thẳng, "Khi nào nhà máy các ngươi khai trương thì cho ta biết một tiếng, ta đến góp chút náo nhiệt."
"Được, đến lúc đó ta gọi điện thoại cho ngài. Phi ca, nếu chỗ kia mua lại thì xây cái gì cũng được, công trình cứ để cho công ty xây dựng của chúng ta làm hết nhé."
"Một lời đã định!"
Vậy thì được.
Cố Yên nhìn đồng hồ một cái, "Phi ca, thấy hôm nay thời gian cũng không còn nhiều, hay là chúng ta tan đi? Có chuyện gì thì ngài cứ gọi điện cho ta."
Nàng uống trà đến phát ngán cả người.
"Được, vậy hôm nay chúng ta thế này thôi."
Cố Yên đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, lúc trở ra thì Tiểu Tề và Bạch Vân Long đã về rồi.
Vừa thấy nàng, Bạch Vân Phi đứng lên, "Cô chủ Cố đúng là rất ý tứ, vậy mà đã thanh toán sổ sách xong rồi."
Cố Yên cười nói, "Chỉ một bữa cơm thôi mà, lần sau Phi ca mời lại." Nàng nói cầm túi xách định cùng bọn họ đi ra, Tiểu Tề lại nói, "Mập mạp, tổng giám đốc Lâm tìm ngài đấy, bảo ngài chờ anh ấy."
"Vậy ngươi đi gọi anh ấy một tiếng, ta đưa Phi ca trước."
Bạch Vân Phi liền nói, "Không cần tiễn ta đâu, cô cứ ở lại đi, chúng ta về trước đây, cô chủ Cố, lần sau tôi mời cô nhé."
Cố Yên cười vẫy tay với hắn.
Bạch Vân Long vừa ra ngoài đã hỏi Bạch Vân Phi, "Đại ca, anh nói chuyện gì với người phụ nữ kia vậy?"
"Sau này đối với cô ta tôn trọng một chút."
"Sao vậy, anh để mắt đến cô ta à?"
"Cút sang một bên!" Bạch Vân Phi khó chịu mắng, "Nghĩ ngợi chút đi, về nhanh chóng mua lại mảnh đất ở Đông Thành đi."
"À, đại ca, đã nghĩ sẽ làm gì chưa?"
"Ừm," Bạch Vân Phi hít sâu một hơi nhìn Bạch Vân Long, ánh mắt vừa có chờ mong lại có cả sự bá khí, "Lão nhị, rất nhanh thôi, chúng ta sẽ không còn giống như trước nữa!"
Bạch Vân Long có chút không hiểu, "Đại ca, vậy rốt cuộc cô chủ Cố đã nói gì với anh vậy?"
Bạch Vân Phi hơi mỉm cười với hắn, vẻ mặt trở nên thâm trầm, "Tạm thời giữ bí mật, về nhà thôi!"
Bạch Vân Phi đi rồi, Cố Yên lại ngồi xuống, đưa tay xoa xoa mặt, mặt nàng muốn cứng đờ ra vì cười mất rồi, giá nhập hàng giảm 5 điểm, cũng được đó, có còn hơn không!
Nói thật, hôm nay nàng vẫn là bị thiệt rồi!
Lâm Thiên Bảo gần như chạy chậm đến.
"Lâm ca, có chuyện gì mà vội thế, ta có đi đâu đâu."
Lâm Thiên Bảo ngồi xuống, thở dốc hai hơi rồi mới thở dài, "Đừng nhắc đến, hai anh em Bạch Vân Phi đi rồi à?"
"Đi rồi, hai người bọn họ thế nào?" Cố Yên vừa nói vừa cầm một cái chén trà mới rót cho hắn một chén, "Uống ngụm nước đi."
"Trượng nghĩa thì trượng nghĩa thật đấy, nhưng con người thì ác lắm, đặc biệt là thằng hai nhà nó, đánh đấm ghê lắm, mấy năm trước còn vậy, bây giờ thì bị quản nghiêm, gan cũng nhỏ lại rồi."
Cố Yên gật gật đầu, "Ngụy Tiền kiếm được vợ rồi à?"
"Lúc trước có một cô ở cùng hắn mấy ngày, hai hôm nay lại không thấy đâu nữa rồi, vứt, loại người đấy, đừng có quan tâm làm gì, em gái, anh đang nghĩ muốn tự mình ra ngoài mở một quán ăn." Không có người ngoài, Lâm Thiên Bảo mặt mày ủ rũ, nghiến răng nghiến lợi chửi, "Đám khốn kiếp này, rõ ràng là qua cầu rút ván!"
Thấy hắn vực dậy nhà hàng lên thì lại đuổi hắn đi, đúng là đồ đáng ghét!
"Lâm ca, càng lúc này anh càng phải giữ bình tĩnh."
Lâm Thiên Bảo đưa tay vò vò đầu, thở dài, "Em gái, anh nghe theo em."
"Nói thật, anh sớm nên đi ra rồi," Cố Yên nghĩ việc Lâm Thiên Bảo tìm nàng chắc là để nói chuyện này, "Anh biết Hoàng Gia Hoa Viên mới mở không?"
"Biết chứ, mới khai trương, chuyên hải sản, đắt lắm."
"Ừ, giám đốc chỗ đó là một kẻ không ra gì, có vấn đề gì cũng không biết cách giải quyết, anh mở đi, ta ủng hộ anh, thiếu tiền cứ nói, ta cho anh vay năm ngàn."
Cố Yên có thể cho Lâm Thiên Bảo vay năm ngàn cũng rất là nể tình rồi, dù sao hiện tại bản thân nàng cũng đang cần tiền gấp.
Lâm Thiên Bảo cười khổ, "Nói đi nói lại vẫn chỉ có mình em là thật lòng với anh, ngày thường bao nhiêu người cùng anh xưng huynh gọi đệ, đến lúc anh bảo muốn ra ngoài mở quán ăn, ai cũng chỉ cười, không giúp đỡ một chút gì."
Cố Yên khuyên nhủ hắn, "Chuyện đó không phải là thường tình của người đời sao, anh nổi nóng làm gì, uống trà cho mát dạ đi."
Đúng vậy, nhiều lúc biết rõ là lẽ thường tình, nhưng mà đặt vào chính mình thì vẫn rất khó để coi như không có chuyện gì.
"Anh nghe ngóng, muốn mở nhà hàng như Hoàng Gia Hoa Viên cũng phải tầm ba bốn vạn, anh có vay cũng không đủ tiền."
"Vậy hiện giờ trong người anh có được bao nhiêu tiền?"
"Cũng tầm năm nghìn thôi."
"Không thể nào chứ Lâm tổng, anh làm nhiều năm như vậy rồi mà sao có mỗi chút thế?" Cố Yên không có ý coi thường hắn.
Lâm Thiên Bảo cười khổ, "Lương anh mỗi tháng có hai trăm đồng, có được thế này cũng không ít đấy chứ!"
Vẫn luôn làm ở khách sạn Nam Giao, Lâm Thiên Bảo quả thực cũng chẳng tham ô bao nhiêu, gia đình hắn ăn uống cũng ngon hơn người khác, đồ dùng cũng không kém, nhưng mà lúc cần tiền thì lại chẳng có, thật là không có!
Lâm Thiên Bảo nói, "Em gái, anh tìm em cũng không phải chỉ để vay tiền thôi đâu, chủ yếu là muốn nhờ em tư vấn giúp anh một chút. Mấy hôm nay anh cứ xem qua mấy chỗ rồi, ở Tế Nam năm nay có nhiều quán ăn nhỏ mọc lên, anh đang định mở một cái tầm cỡ như nhà ăn khách sạn Nam Giao, vừa có thể tổ chức tiệc, mà cũng vừa có thể cho mình ăn."
Cố Yên gật gật đầu, "Vậy mở cái kiểu đó thì mất bao nhiêu tiền?"
"Cũng phải đến gần ba vạn, nhưng mà nửa năm là kiếm lại được."
Cố Yên cau mày, "Nhà hàng lớn như vậy mà làm ăn vẫn tốt vậy sao, nửa năm mới kiếm được ba vạn, Lâm ca, số liệu này không đúng hay sao."
Chỉ mỗi quán ăn nhỏ của nàng, nửa năm cũng phải kiếm hơn một vạn, huống chi là một nhà hàng lớn như khách sạn Nam Giao.
"Chi phí ở khách sạn Nam Giao cao lắm em ơi, ngày lễ ngày tết, chẳng có lãnh đạo nào không tới kéo một chút. Nếu tự mình mở thì lợi nhuận chắc chắn là sẽ tốt hơn."
Lâm Thiên Bảo tự tin như vậy, Cố Yên cũng không dám bảo hắn bắt đầu từ những việc nhỏ, không nên tham ăn cả con cá lớn ngay.
Cố Yên chỉ nói, "Bên công trình của ta có vật liệu, anh chuẩn bị chỗ đi, cần cái gì thì đến bên kia ta lấy. Nhưng Lâm ca, có một điểm ta phải dặn anh, mặc dù anh đã quyết tự mình làm rồi, tốt nhất là đừng thể hiện ra ngoài, đợi mọi chuyện gần xong thì hãy cho người khác biết, tránh người khác giở trò quỷ."
"Anh biết rồi, em gái, cảm ơn em!"
"Giữa chúng ta còn khách khí làm gì, ta lát nữa còn có việc phải đi, anh nếu tìm ta, thì cứ gọi điện thoại cho ta."
"Được."
Tiểu Tề uống rượu say nên ngủ ở trên xe, Cố Yên cũng không gọi anh ta dậy, trực tiếp lái xe rời khỏi bãi đậu xe của khách sạn Nam Giao. Thực ra thì Cố Yên cũng chẳng có việc gì, nàng chỉ là thấy mệt mỏi, muốn có chút yên tĩnh thôi.
Lái xe đến khu nhà ở thì dừng lại, Tiểu Tề tỉnh giấc thấy bên ngoài thì có chút mơ màng.
"Đi ký túc xá ngủ đi," Cố Yên vừa mở cửa vừa xuống xe nói, "Đến khu nhà rồi."
Tiểu Tề ngáp dài một cái rồi đi thẳng về phía nhà vệ sinh, uống nhiều trà quá dễ buồn đi vệ sinh.
Cố Yên cầm túi xách vào văn phòng, thật tình thì xã giao các kiểu mệt thật, vừa đến cửa văn phòng thì đã nghe thấy giọng Hà Tiểu Sanh nghiêm nghị bên trong, "Cậu tự mình làm sai chuyện thì tự gánh chịu, liên quan gì đến bọn ta, lại càng không liên quan gì đến cô Cố. Cô Cố muốn làm thế nào là việc của cô Cố, không ai có quyền quyết định cả!"
"Tôi đã quỳ xuống xin cậu rồi, cậu không thể cho tôi một con đường sống à?"
"Sao cậu không nói là cho Hứa San San một con đường sống đi?"
Lư Tuyết Bình khóc lóc nói, "Hứa San San là tự sát, liên quan gì đến tôi?"
"Liên quan gì tới cậu? Kẻ chủ mưu chính là cậu đấy, nếu như không phải do cậu tìm người cưỡng B Hứa San San thì sao cô ấy có thể chết? Cô ấy mà không chết thì gia đình họ Hứa làm sao có thể thu thập được bằng chứng phạm tội của gia đình cậu? Đến bây giờ rồi mà cậu vẫn còn mê muội như vậy, tôi cảnh cáo cậu, không được đi tìm cô Cố, nếu không thì tôi sẽ cho cha cậu ở trong tù cũng không được dễ chịu đâu!"
Tốt lắm, Hà Tiểu Sanh!
Cố Yên rất vui mừng, cuối cùng là không có uổng công nàng đối xử tốt với cô ta.
Hoan nghênh thần tài tới!
- Hôm nay hai chương, ngày mai rạng sáng sẽ cập nhật tiếp, a a đát!
Họ hàng qua lại chúc Tết, các bạn đã xong chưa?
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận