Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 345: Chó săn (length: 7989)

Lư Tuyết Bình cùng Diệp Như Phỉ là một loại người, gia cảnh tốt, có ba mẹ o bế, được nịnh nọt, liền trở nên không ai bì nổi, hai người đều không phải là thứ tốt đẹp gì. Khác biệt là Diệp Như Phỉ thì âm trầm kiêu ngạo, Lư Tuyết Bình thì hống hách, hai người bị người ghét bỏ ở phong cách khác nhau.
Cố Yên muốn trước hết cho Lư Tuyết Bình biến mất khỏi đây, ở tiệm ăn nhanh của nàng, nàng không yên tâm.
Không giống ngày hôm đó hống hách, hôm nay Lư Tuyết Bình thực sự có lễ phép, nàng đứng lên, cười nói: "Nếu Cố tổng muốn mời khách, cái mặt mũi này dù sao cũng phải nể."
Cố Yên hướng nàng cười một chút, quay người liền mang theo Lư Tuyết Bình cùng Ngô Lệ Mẫn đi đến tiệm mì sợi không xa.
Đừng nói Lư Tuyết Bình, ngay cả Ngô Lệ Mẫn đều hoảng sợ: "Ngươi ngươi chỉ mời chúng ta ăn mì sợi?"
Lư Tuyết Bình vạn lần không ngờ Cố Yên nói mời các nàng ăn cơm lại là ăn mì sợi.
Cố Yên cười nhìn Lư Tuyết Bình: "Đại gia đều là bạn bè, không cần để ý mấy thứ hư danh đó."
Lư Tuyết Bình hít sâu một hơi, trừng mắt lên nói: "Ăn gì mà chẳng được, chỉ cần là Cố tổng mời, chúng ta đều nguyện ý ăn."
Lần này đến lượt Cố Yên kinh ngạc, nàng lại không ngờ Lư Tuyết Bình lại còn biết ăn nói như vậy.
Mời các nàng ăn mì sợi, Cố Yên cũng không hề nhỏ mọn, một người tăng thêm một phần thịt bò.
Ngồi xuống sau, Cố Yên cũng không nói chuyện với Lư Tuyết Bình, mà là ôn hòa nói chuyện với Ngô Lệ Mẫn: "Tiểu Ngô, cô quen bạn trai mới à?"
Khóe miệng Lư Tuyết Bình khẽ nhếch, trên mặt Ngô Lệ Mẫn lại thoáng qua một chút lúng túng: "Chỉ là bạn bè thôi."
Bạn bè mà có thể tay nắm tay, còn khoác tay rồi ôm eo sao?
"Ta thấy hôm đó tên kia cũng tốt đấy, cứ nắm lấy cơ hội đi." Cố Yên cố ý nói: "À đúng rồi, không biết có chuyện gì mà Ngụy Thư Nhiên đang yên đang lành sao lại nghỉ việc ở bệnh viện vậy nhỉ, giờ cô ta đang làm gì, cô biết không?"
Ngụy Thư Nhiên bày một vố với Tạ Vận Tài, Tạ Vận Tài chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng, Cố Yên chỉ biết Ngụy Thư Nhiên bị nhốt chưa đầy một tháng, được người nộp tiền bảo lãnh ra thì bặt vô âm tín.
Ngô Lệ Mẫn có chút không vui, nhưng nàng không biểu hiện ra ngoài, nói: "Ta với cô ta cũng chỉ là quen biết thôi, tình hình của cô ta ta không rõ lắm."
Ngô Lệ Mẫn hận chết Cố Yên, ai mà không biết Ngụy Thư Nhiên giờ là nỗi ô nhục trong đám bạn bè trước đây của bọn họ, vậy mà nàng lại dám hỏi nàng những chuyện liên quan đến Ngụy Thư Nhiên trước mặt, đúng là cố ý mà!
Cố Yên mỉm cười: "Ồ, không quen à, ta còn tưởng các cô là bạn thân chứ."
Cố Yên chính là cố tình, Ngô Lệ Mẫn ở trong nguyên tác hại Thẩm Du Thành với Quý Bạch Tình, nàng đã ghét cay ghét đắng rồi, nếu không vì chuyện lần trước liên lụy đến Hà Tiểu Sanh, nàng nhất định sẽ gửi ảnh chụp cho Thường Thanh!
"Ngụy Thư Nhiên là ai?" Lư Tuyết Bình hỏi.
"Thì ra cô ta là y tá ở bệnh viện, là bạn gái của bạn trai em trai ta, sau này đắc tội với thiên kim nhà lãnh đạo bệnh viện bị điều xuống phòng tiêu hủy, sau đó không hiểu sao lại nghỉ việc."
Lư Tuyết Bình ồ một tiếng, cũng không hỏi Ngô Lệ Mẫn, nghĩ chắc Ngô Lệ Mẫn ở trong đám người kia cũng không phải nhân vật quan trọng gì.
Mì sợi đã được bưng lên, Cố Yên bảo nhân viên phục vụ để trước mặt Lư Tuyết Bình một bát, hỏi: "Tuyết Bình, cho thêm giấm với ớt không?"
Nàng gọi Lư Tuyết Bình là "Tuyết Bình" mà gọi Ngô Lệ Mẫn là "Tiểu Ngô", cách đối đãi khác biệt này làm Ngô Lệ Mẫn rất khó chịu.
Đối mặt với Cố Yên, Lư Tuyết Bình cảm thấy rất kỳ quái, không biết vì sao nàng cứ cảm giác mình ở trước mặt nàng không thẳng lưng nổi nữa vậy?
Mấy ngày nay nàng điều tra Cố Yên kỹ càng rồi, nàng cũng chỉ có mấy người bạn, có chút sự nghiệp, gả cho một bác sĩ, ngoài ra thì cũng đâu có gì ghê gớm, sao nàng phải sợ hãi nàng ta chứ?
Vừa nghĩ vậy, Lư Tuyết Bình vừa ưỡn ngực lên nói: "Ta muốn ớt."
Cố Yên tự nhiên đẩy lọ ớt đến, cũng không tự tay bỏ cho nàng mà chỉ nói: "Ớt ở đây thơm mà không cay, nhưng vẫn nên bỏ ít thôi, mùa hè ăn ớt dễ bị nóng trong người."
Cố Yên vừa nói vừa cầm lọ giấm sang đổ thêm vào bát mình một ít, rồi ôn hòa nói với hai người: "Mì sợi ở đây ăn rất ngon, ta hay qua đây ăn lắm."
Lư Tuyết Bình... cảm thấy bực bội thật sự, nàng còn tưởng Cố Yên muốn bỏ ớt cho nàng chứ, ai dè là không, hay là nàng cố tình?
"Cố tổng, chúng ta cũng xem như không đánh không quen biết nhỉ?" Lư Tuyết Bình rốt cuộc nhịn không được hỏi.
"Cô gan thật đấy," Cố Yên không trả lời thẳng mà nói: "Cô không sợ ngày hôm đó xe của chúng ta đâm vào nhau, chết người à, Trâu tổng bên xe của ta về sau còn bị choáng đầu hai ngày đấy, nếu ông ta mà đi bệnh viện kiểm tra, chắc chắn là bị chấn động não."
"Hôm đó chúng tôi uống hơi nhiều, Cố tổng đừng chấp nhặt với bọn tôi." Ngô Lệ Mẫn cũng rất biết thừa cơ bợ đỡ, "Hay là hôm nào bọn tôi lập một cái kèo, mời riêng cô để tạ lỗi?"
À, không thể không nói, người như Ngô Lệ Mẫn quả thực thích hợp làm chó săn, loại lời xin lỗi này, Lư Tuyết Bình chắc chắn không thể nói ra được, cho nên Ngô Lệ Mẫn rất tự nhiên mở đầu trước, đây mới là tấm gương chó săn, quá biết điều!
Cố Yên không nói gì, gắp mì lên ăn một miếng: "Sao hôm nay cảm giác mì này nấu không được lửa lắm nhỉ?"
Tay cầm đũa của Lư Tuyết Bình dừng lại, chỉ còn biết nói: "Đúng là uống hơi nhiều, Cố tổng, tối chúng tôi mời cô ăn cơm, để tạ lỗi."
Cố Yên khá bực, Lư Tuyết Bình đúng là người cứng đầu mà, chẳng lẽ chỉ vì trong tay nàng nắm nhược điểm của nàng, nên nàng không chịu cúi đầu sao? Chắc là không rồi.
"Tạ lỗi thì thôi đi," Cố Yên lạnh nhạt nói, "Các cô còn trẻ dễ kích động, lần sau đừng thế nữa."
Cái gì mà uống nhiều, Cố Yên không tán thành quan điểm của Lư Tuyết Bình.
Lư Tuyết Bình mím môi, chuyển đề tài: "Quần áo trên người Cố tổng đẹp đấy, mua ở trung tâm thương mại à?"
Bộ quần áo Cố Yên đang mặc thật sự không phải mua ở trung tâm thương mại, mà là may đo ở chỗ lần trước nàng đặt đồ, áo ngắn tay mặc trên, quần dài chín phân, đi giày da miệng nông vừa khít, gọn gàng.
Quần áo màu xanh nhạt, chất liệu lanh, phẳng phiu, mát mẻ không dính vào người, vì là đồ may đo nên rất vừa người, mặc vào trông rất đẹp. Lại kết hợp với đồng hồ đeo tay, thêm một ít trang sức khác, trang điểm nhẹ nhàng, tóc tai cũng được chỉnh chu một chút, khi ra ngoài một chút cũng không mất mặt.
"Không phải, quần áo là đi may đo."
"Đẹp đấy, bao nhiêu tiền vậy?"
Cố Yên lạnh nhạt nói: "Đến khi đổi mùa là làm vài bộ, cũng không hỏi bao nhiêu tiền."
Điểm này Cố Yên không nói dối, nàng đúng là đặt vài bộ cùng một lúc.
Lần này nàng tự đi, không chỉ làm cho riêng mình mà còn đo kích thước của Thẩm Du Thành, làm cho anh vài bộ nữa, phải nói đồ may đo quả là vừa người, ai mặc cũng thấy thoải mái.
Cố Yên ngày nào cũng phải ra ngoài, biết đâu lại gặp người nào, nhất là bên nhà máy, thường xuyên có lãnh đạo này nọ đến thăm, nên bây giờ khi ra ngoài nàng nhất định phải chỉn chu, có thời gian thì trang điểm nhẹ nhàng, không có thì dặm ít phấn.
Không phải là để người khác nhìn mình trang điểm mà phải khen ngợi, mà là quần áo chính là chiến bào của người phụ nữ, lỡ gặp một người có địa vị mà mình mặc chiến bào tử tế, thì sẽ không bị lép vế!
Lư Tuyết Bình hắng giọng, nói: "Nghe nói quần áo ở miền nam giờ chở ra đây là bán sạch, kiếm được nhiều tiền lắm, Cố tổng, chúng ta hợp tác chút đi."
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận