Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 30: Đoạn tuyệt quan hệ? (length: 8014)

Lòng tốt bị coi như lòng lang dạ thú, Cố Yên nhịn đi nhịn lại, "Ngươi làm việc lâu như vậy rồi, đến một đôi giày ra hồn cũng không có, đồng nghiệp nhìn ngươi thế nào?"
Cố Giang Hà mặt mày đen sạm nói, "Ngươi lo tốt cho bản thân đi, chỉ cần không gây thêm phiền phức cho ta, ta đã đốt nhang cầu trời rồi."
"Ngươi đừng có lên giọng kiểu đó," Cố Yên ngẩng đầu nhìn hắn, "Thế nào đi nữa ta vẫn là chị ngươi, trừ khi ngươi đoạn tuyệt quan hệ với ta, nếu không loại quan hệ này cả đời chúng ta không dứt được."
Cố Giang Hà không thể nào đoạn tuyệt quan hệ chị em với nàng được, dù sao Cố Diễm Diễm có hỗn trướng đến đâu thì Cố Giang Hà cũng chỉ là mồm miệng đao búa, đến lúc quản thì chưa từng từ bỏ cô ta.
Đoạn tuyệt quan hệ kiểu này, Cố Giang Hà cũng từng nghĩ qua, nhưng hắn thật không làm được.
Cố Yên lúc này lộ ra vẻ điềm tĩnh, tỉnh táo mà Cố Giang Hà chưa từng thấy, không biết từ lúc nào con ngươi u ám lệ thuộc vào Cố Diễm Diễm đã từ từ trở nên đen trắng rõ ràng, ngay cả cái giọng điệu lúc nào cũng như đàn bà chanh chua cũng đang dần dần biến mất.
Dần dà, trong lòng Cố Giang Hà ngày càng bực bội, rốt cuộc khẩu khí không còn ôn hòa nữa, "Đống quần áo và giày này ta không muốn, ngươi cầm đi mà trả, chuyện của ta ngươi đừng nhúng vào."
Cố Yên đang vá quần áo, "Quần áo số đo không vừa thì có thể đổi, nhưng không trả lại được, đã mua rồi thì ngươi cứ mặc đi. Người đẹp vì lụa, ngựa vì yên, ta từ thôn quê đến nên dễ bị người ta coi thường, mặc đồ rách rưới thì dù có giỏi giang đến đâu người ta cũng không coi trọng mình đâu. Dù trong nhà có tiết kiệm thế nào thì ra ngoài ta vẫn mặc chỉnh tề, lãnh đạo nhìn vào đó, có cơ hội gì cũng không thể thiếu mình."
Cố Yên nói rất có lý, Cố Giang Hà nghe cũng thấy rất đúng, nhưng hắn cứ không nhịn được châm chọc, "Ngươi biết sớm thì làm gì!"
Cố Yên ném phịch bộ quần áo xuống, đứng lên, trừng mắt nhìn hắn giận dữ nói, "Cố Giang Hà, ngươi cứ lôi chuyện cũ ra không xong hả, ta nợ ngươi, nhưng giờ ta đang cố gắng bù đắp không phải sao? Ta làm thế nào ngươi mới vừa lòng, hay là ta phải quỳ xuống dập đầu lạy ngươi?"
Cố Giang Hà tức đến đỏ hoe cả mắt, "Ngươi bị điên à?"
"Vậy ngươi bảo ta làm thế nào, ta làm thế này không được, làm thế kia cũng không xong, chẳng lẽ ta phải giống như trước đây, ngày ngày chạy theo Quý Bạch Tình bắt cô ta mua đồ cho, ngày ngày đến khoa của ngươi quấy để ngươi không làm được việc, ngày ngày hành hạ ngươi, hành hạ đến chết thì mới vừa lòng à!"
Dù sao quần áo cũng đã vá xong, ở lại đây cũng chỉ cãi nhau, Cố Yên nói xong những lời đó thì bước ra cửa, nhưng khi đến cửa, nàng lại dừng lại, lấy từ trong túi ra hai mươi đồng đặt lên bàn làm việc.
"Mấy hôm trước đi trung tâm thương mại mua đồ ta gặp Quý Bạch Tình, ta đã nói với cô ấy là ta đã dọn ra khỏi chỗ của ngươi rồi, cũng nói từ nay về sau sẽ không làm phiền ngươi nữa, ngươi cầm tiền này mời cô ấy đi ăn một bữa, tiện thể đưa cái túi cho cô ấy, cứ nói là ta không có mặt mũi gặp cô ấy, cố ý mua túi cho cô ấy xin lỗi."
Nói xong những lời đó, Cố Yên lần này thật sự đi.
Cố Giang Hà theo bản năng bước hai bước theo, nhưng hắn rất nhanh dừng lại, vì hắn nghe được bác sĩ Hoàng ở phòng bên cạnh gọi tiếng chị.
Cố Giang Hà không nghe thấy tiếng Cố Yên trả lời, nhưng nghe thấy tiếng cửa phòng bên cạnh mở và tiếng bước chân của hai người.
Hoàng Thu Oánh đang thu dọn quần áo không mặc nữa của mùa xuân, đợi Cố Yên vào, cô không nhịn được hỏi, "Sao lại cãi nhau rồi?"
"Không cãi nhau mới không bình thường." Cố Yên thấy quần áo bày đầy trên giường thì không nhịn được hỏi, "Cơ thể cô khỏe chưa, tôi giúp cô nhé?"
"Chỉ là cắt ruột thừa thôi mà, tôi đi làm từ lâu rồi, ấy, hai hũ mật ong đó cô mang về đi, tôi không thích ăn ngọt."
"Cô cứ cho người khác đi, tôi cũng không ăn ngọt, dễ béo lắm."
"Mật ong cũng tốt mà."
"Tôi vẫn là không ăn ngon."
Hoàng Thu Oánh liếc nhìn cô một cái, "Cô gầy nhanh ghê nha, cứ đà này thì đến mùa thu cũng phải được 130~140 cân, chắc cũng không sai lệch lắm."
130~140 cân. Cố Yên đổ mồ hôi. Nhưng mà gầy đến cân đó thì chắc không dễ xuống nữa, hay nói đúng hơn là, hiệu quả giảm cân sẽ không rõ ràng như bây giờ nữa.
"Mau gầy thành mỹ nữ dáng chuẩn thì mới tốt chứ," Cố Yên thở dài, nằm dài trên ghế, "Cô biết không, hôm nay tôi đi trung tâm thương mại xem quần áo mà không có cái nào vừa người tôi."
"Tự may lấy mà mặc thôi."
"Gầy thêm chút nữa rồi tính, giờ mặc được là được rồi. Ai, hỏi thăm cô chút chuyện, Ngụy Thư Nhiên có phải ở cùng khoa với cô không?"
"Tiểu Ngụy à? Đúng vậy, y tá nội trú, sao, cô quen à?"
Cố Yên trước mặt Hoàng Thu Oánh không hề che giấu, kể lại chuyện mình gặp cô ta ở trung tâm thương mại, sau đó nói, "Có cảm giác cô ta ở sau lưng Quý Bạch Tình gây chia rẽ, ra dáng người hay gây sự lắm."
"À, tôi cũng không thân lắm với cô ta, nhưng mà cảm giác cô bé này miệng rất ngọt."
"Tôi mua một cái túi cho Quý Bạch Tình, bảo Cố Giang Hà mời cô ấy ăn cơm rồi đưa cái túi cho cô ấy, cũng không biết có được không nữa?"
Hoàng Thu Oánh cười lạnh, "Biết thế hôm nay thì sao lúc trước còn thế."
Cố Yên nàng đứng bật dậy, ném xuống hai chữ "Đi" rồi nói đi là nhấc chân đi ra ngoài, chọc vào tim người khác, mình ngu ngốc làm gì ở lại nghe chứ.
"Quay lại!" Hoàng Thu Oánh quát một tiếng.
"Làm gì?" Cố Yên quay đầu lại trừng mắt nhìn.
"Tính nết ghê." Hoàng Thu Oánh vừa nói vừa đưa qua hai tấm vải, "Cầm lấy, tìm tiệm may đồ may cho mình bộ quần áo."
Hai tấm vải này là sa, tấm trên là xanh đen lẫn trắng họa tiết sóng nước, thích hợp làm áo, tấm dưới là một tấm sa đen, vừa nhìn là biết để may quần.
"Đây là cái khăn quàng cổ mùa đông tôi đặt làm, giờ tôi không thích nữa, vứt thì cũng vứt, cô mang đi đi."
Người thời 80 đặc biệt biết sống, mùa đông thì dùng làm khăn choàng, mùa hè may thành áo cộc tay mặc, không lãng phí chút nào.
Hơn nữa cái kiểu màu lạnh thế này, chắc chắn là phong cách của Hoàng Thu Oánh rồi.
Có hơi quý giá đó, Cố Yên không kìm được mà nói, "Cô tự giữ lại mà làm đi, tôi không muốn, với cái dáng người này của tôi, may cũng phí."
"Chẳng lẽ cô không mặc quần áo à?"
"Cô cứ tự may mặc đi."
"Ngày mai lĩnh lương rồi, tôi ra trung tâm thương mại mua đồ mới." Hoàng Thu Oánh vừa nói vừa nhét hai tấm vải vào ngực nàng, đẩy nàng ra cửa, "Mau đi đi, về cẩn thận."
Cố Yên vừa mới ra đến cửa thì cánh cửa đã đóng sập ngay sau lời nói của Hoàng Thu Oánh.
Cố Yên đành cầm lấy hai tấm vải, xuống lầu.
Tình cảm chân thật trên đời này à, đều làm cho người ta xúc động rưng rưng nước mắt!
Cố Yên nói giờ nàng may quần áo phí phạm cũng không phải nói khách sáo, một là vì nàng béo, hai là nàng hay làm việc nặng, may đồ mới cũng chỉ phí, không phải chính nàng phải đi may lấy mà mặc à.
Viết sổ tay quản lý đến trưa, Cố Yên viết mỏi cả cổ tay, lúc về, nàng cố ý đi công viên Thanh Niên, nghĩ rèn luyện một lúc rồi về.
Không ngờ, đi qua một con hẻm nhỏ cách bệnh viện một đoạn, nàng nghe được tiếng la hét bên trong.
Là tiếng của một cậu con trai đang hét khản cổ, "Mẹ kiếp, hôm nay tốt nhất là phải đập chết cái nhà mày, hôm nay mày không đập chết tao, hôm nào tao sẽ đập chết mày!"
Ủa, sao giọng quen thế?
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận