Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 638: Ngươi sợ hãi sao? (length: 4584)

Cố Yên duỗi tay chụp lấy hai mép bàn, xụ mặt nói, "Vậy ngươi buông xuống đừng ăn, đi thôi."
Tiểu Tề vừa thấy Cố Yên thật sự tức giận, lập tức cầm bia rót thêm rượu cho Cố Yên, "Tỷ, đừng giận đừng giận, uống một hớp rượu ép xuống một chút, ta sai, ta sai rồi."
"Vốn dĩ còn có A Thanh bọn họ ở bên cạnh ngươi, bây giờ một đám đều kết hôn cả rồi, mình ngươi một thân một mình cũng chẳng ra làm sao, cơm cũng ăn không ngon, lâu ngày, dạ dày đều hỏng mất."
"Ta ăn rất ngon, dạ dày cũng rất tốt, một mình ta ăn no cả nhà không đói, không ai hơn được ta đâu," Tiểu Tề nâng chén cạn ly với Cố Yên, "Tỷ, kính tỷ một ly."
Cố Yên thở dài một hơi rồi cụng ly với Tiểu Tề.
"Ngươi đừng vì chuyện của ta mà buồn bực, còn có Uyên Uyên đó mà, sau này tiền của ta đều để lại cho nó, để nó nuôi ta khi về già."
"Nói cái gì xui xẻo vậy, ngươi cũng không tìm ai, Tiểu Sanh cũng không tìm, ta thấy hai người các ngươi dứt khoát ở cùng nhau luôn đi."
"Đừng có se duyên bừa bãi, hai ta không có khả năng."
"Vì sao lại không có khả năng?"
"Muốn ở cùng nhau, đã sớm ở cùng nhau rồi, hai ta chỉ là anh em."
"Ba của ngươi muốn đi thủ đô."
Cố Yên bất ngờ chuyển chủ đề, khiến Tiểu Tề nhất thời run lên, một lúc sau, hắn bưng chén lên, uống cạn nửa cốc bia còn lại, "Nhắc đến hắn làm gì!"
"Thực ra ta cũng rất ghét người khác nói về ta, nhưng mà nếu ta không nói với ngươi thì ai có thể nói với ngươi nữa chứ, mấy năm nay chúng ta ở cùng nhau, ta coi ngươi với Giang Hà như nhau, trong lòng ta hy vọng ngươi có thể buông bỏ những thứ nên buông, ba của ngươi tuổi tác cũng không nhỏ, nhỡ ngày nào đó ngươi hối hận, muốn bù đắp cũng không kịp nữa."
Tiểu Tề miệng cứng rắn, "Không hối hận, chết cũng không hối hận."
Hắn vừa nói vừa cầm chai rượu rót vào ly, rót xong lại bưng ly uống một hơi cạn sạch, rồi đặt mạnh ly xuống bàn, "Chuyện này chỉ có ngươi với ta nói, mà là người khác thì ta đã trở mặt rồi."
"Cho nên mấy năm nay thư ký Tề ba lần bốn lượt dò hỏi chuyện của ngươi, ta đều không có nói gì với ngươi, cũng không khuyên nhủ gì. Chuyện của ba mẹ ngươi, Thường Thanh đã giải thích với ta rồi, nó nói chuyện ba ngươi và mẹ ngươi rạch ròi là do mẹ ngươi chủ động đề xuất, bà nói dù sao cũng phải bảo toàn một người, để ba ngươi thu xếp ổn thỏa rồi tìm cách đưa ngươi đi, nào ngờ, tình hình lúc đó quá nghiêm trọng, ba ngươi bên kia còn đang rối như tơ vò, thì mẹ ngươi đã xảy ra chuyện."
"Đó đều là do bọn họ nói," Tiểu Tề nghiến răng, "Mẹ ta mất rồi, bọn họ muốn nói sao thì nói sao?"
"Có lẽ vậy Tiểu Tề, nhưng ngươi nên nghĩ lại xem, nếu như ba ngươi có thể buông bỏ được, thì vì sao không tái hôn?"
Lời nói của Cố Yên làm Tiểu Tề khựng lại một chút, tiếp đó, hắn lại cầm bia muốn rót vào ly, nhưng lần này bị Cố Yên ấn xuống.
Cố Yên nói, "Trước đây ngươi và Tiểu Sanh cũng hiểu lầm nhau rất lâu, sau này chúng ta đi tìm Tào Giai Giai tự mình đi chứng thực, mới hóa giải được hiểu lầm giữa hai người các ngươi. Tiểu Tề, lần này ta cũng mong ngươi có thể dũng cảm một chút." Cô nghiêm túc nói, "Ta nghe nói có một người, bà ấy từng là bạn thân nhất của mẹ ngươi, hiện giờ đang ở viện dưỡng lão, vào cái thời đại đó bị hãm hại, dẫn đến tinh thần lúc tỉnh lúc mê, lần này ta sẽ đi cùng ngươi."
Người này Cố Yên đã sớm nghe được rồi, nhưng cô vẫn luôn chưa từng đi gặp.
Tiểu Tề cúi đầu, tránh tay Cố Yên đang ấn chai bia, lại đổ đầy ly, im lặng uống cạn.
"Chuyện của anh rể và mẹ anh ấy chắc ngươi cũng biết, anh rể hận bà ấy đến tận xương tủy, nhưng khi mẹ anh ấy bị bệnh sắp qua đời, anh ấy vẫn đến lo liệu mọi thứ. Bây giờ nhớ lại, chúng ta đều nhất trí cho rằng quyết định khi đó rất đúng, bởi vì chỉ có làm đúng thì mới không có gánh nặng trong lòng."
Ông chủ xiên nướng đưa xiên Cố Yên và Tiểu Tề đã gọi lên, Cố Yên cầm xiên đưa cho hắn nói, "Đừng chỉ uống rượu, ăn chút đồ nướng đi."
Tiểu Tề nhận lấy, mạnh tay lấy một xiên.
Cố Yên như nhìn thấu nội tâm Tiểu Tề, nói, "Ngươi sợ bản thân sai sao?"
Tiểu Tề khựng lại một chút, chỉ trong nháy mắt đó, hắn hoảng hốt một chút, sợ sao? Chắc chắn là sợ rồi. Nếu như thật sự là hắn hiểu lầm hắn, vậy hắn còn mặt mũi nào gặp lại hắn?
- Bảo bối à, hôm nay một chương thôi nhé, ha ha, đừng chê ít nha, lúc nào rảnh mình sẽ đăng thêm nha, a a đát (hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận