Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 399: Không muốn để cho chúng ta hảo (length: 7461)

"Chị Linh Linh cùng các ngươi ý tưởng có lẽ không giống nhau lắm," Vương Hữu Lễ nói rất uyển chuyển, "Đứa trẻ là của người ta, các ngươi ý tưởng có hay, tốt nhất cũng đừng thay người ta quyết định."
"Nói thì nói vậy không sai, nhưng ta lại không phải không có điều kiện này. Nhà người ta điều kiện không tốt, vay tiền đều để cho con đi học đấy," Cố Giang Hà nói thở dài một hơi, "Không còn cách nào, chị cả cứ cố chấp, Hữu Lễ, Tiểu Nhã nếu mà tới đây làm, ngươi để ý nó chút."
Vương Hữu Lễ cân nhắc nói, "Giang Hà, nếu chị Linh Linh khăng khăng đưa con qua đây, thì ta chắc chắn không chê, nhưng anh cũng thấy rồi đấy, đây của ta chỉ là quán cơm nhỏ, làm phục vụ viên cũng không có tiền đồ gì, chị Diễm Diễm có nhà máy, cũng có công ty, không thể để Tiểu Nhã qua đó sao?"
Vợ chồng Vương Đại Hải không ra sao cả, nhưng mối quan hệ giữa Cố Giang Hà và Vương Hữu Lễ vẫn tốt như trước, cho nên Vương Hữu Lễ mới có thể nói những lời này với Cố Giang Hà.
Cố Giang Hà nhìn về phía Cố Yên.
Cố Yên liền nói, "Chị cả nhìn ta không vừa mắt, nếu Tiểu Nhã mà qua chỗ ta, sau này sợ là càng không thể qua lại. Anh để Tiểu Nhã qua đó, tạm thời ở chỗ anh làm thu ngân, đợi chị cả đi, chúng ta sẽ tính toán cho Tiểu Nhã sau."
Vương Hữu Lễ nghe xong liền nói, "Nếu như vậy thì ta không còn gì để nói, vậy cứ để Tiểu Nhã tới đi. Chuyện sau này cứ để sau hẵng tính, dù sao đứa trẻ còn nhỏ, muốn học nghề gì thì hai năm nữa cũng kịp."
Nhà nào mà chẳng có mâu thuẫn?
Chớ nói đến người khác, ngay cả nhà lão của Vương Hữu Lễ cũng có chuyện. Anh em chị em vì chuyện nhỏ nhặt mà không qua lại, đoạn tuyệt quan hệ ở đâu cũng có, huống chi là quan hệ không tốt.
Cố Yên cũng không ở lại đây với Cố Giang Hà quá lâu, đợi quán cơm của Vương Hữu Lễ đông khách hơn chút, bọn họ liền về.
Đều là người làm ăn, Cố Yên không muốn gây thêm phiền phức cho người khác nhất.
Tề Nam chỉ lớn như vậy, Cố Yên đi xe máy về cũng không mất bao lâu, đến cửa hàng bánh bao Cố Yên dừng xe lại bên đường, hỏi Cố Giang Hà ngồi phía sau, "Anh về nhà, hay là đi chỗ của anh?"
Cố Giang Hà xuống xe nói, "Tôi không muốn về, nhưng không về lại không được, cô dừng xe ở đây, hay là dừng ở cửa?"
"Tôi không về, anh tự về đi."
Cố Giang Hà nghe xong không vui, "Cô có ý gì hả, dựa vào cái gì cô không về mà tôi phải về?"
Cố Yên thản nhiên nói, "Vậy thì anh cũng đừng về."
Cố Giang Hà thực bực bội, năm ngoái em gái thứ hai không hiểu chuyện, thật vất vả anh mới thấy thoải mái, cảm thấy có chỗ nương tựa, chị cả lại bắt đầu làm ầm ĩ, đến bao giờ mới hết đây!
"Thôi, ta tự về đi! Cô đi đi."
Cố Yên nghe thấy cười một tiếng, tiếp đó muốn rồ ga đi, ai ngờ lúc này Mạnh Lan từ trong cửa hàng đi ra, nhìn thấy bọn họ, gọi Cố Yên, "Diễm Diễm, cô đi đâu đấy, thịt hầm trong nhà rồi, đừng đi."
Cố Yên chỉ còn cách dừng lại, nói với Mạnh Lan, "Chị dâu, tôi có việc nên đi trước."
"Đừng đi đừng đi," Mạnh Lan thế mà tiến lên giữ tay lái xe máy của Cố Yên, "Mai Tử với Liễu Tử đều nhớ cô, mẹ tôi cũng hay nhắc đến cô."
Cố Yên không biết Mạnh Lan muốn gì, không còn cách nào, chỉ đành dừng lại nói, "Chị dâu, tôi không mua gì hết, tay không đấy, tôi đi mua ít đồ đã."
"Về nhà mình mua đồ gì," Mạnh Lan nhiệt tình kéo xe máy Cố Yên, "Đi đi đi về nhà, Giang Hà, anh đi giúp anh trai chút đi, tôi về nhà nấu cơm trước."
Cố Yên đẩy xe máy xuống dừng ở bên đường rồi nói, "Chị cả vừa tới, tôi không đi mua ít đồ thì không được, tôi ra ngã tư mua ít dưa hấu rồi về."
Mạnh Lan vừa thấy Cố Yên hạ xe xuống, liền biết cô không đi được nữa, liền yên tâm đi về trước.
Cố Yên đi đến ngã tư mua hai quả dưa hấu, một tay xách một quả đi về nhà họ Cố.
Vừa vào cửa nhà, cô đã thấy Cố Linh Linh đang răn dạy Lâm Nhã trong sân, "Khóc lóc cho ai xem, mẹ ngươi sinh ra nuôi ngươi, cho ngươi ăn cho ngươi uống, nuôi ngươi lớn như vậy, có chỗ nào bạc đãi ngươi? Chúng ta còn cho ngươi đi học sao, thằng bé Tiểu Hà ở nhà bên cạnh không biết chữ nào, người ta có ấm ức không..."
Cố mẫu đang đứng một bên, thấy đứa cháu gái khóc nức nở, rất đau lòng, "Con cứ mắng nó mãi làm gì, không phải là không cho đi học nữa sao?"
"Một đám bạch nhãn lang," Cố Linh Linh giận dữ quát Cố mẫu, "Ta cố gồng gánh nhà này bao nhiêu năm, giờ bọn họ đều có bản lĩnh rồi, sắp xếp cho con gái ta một công việc cũng không xong, các người hỏi xem lương tâm ở đâu? Cuối cùng ta còn phải đi tìm Hữu Lễ, nói ra người ngoài, cũng không sợ người ta chê cười!"
Cố mẫu tức run cả người, "Cái con Cố Linh Linh này, mày dám gọi mẹ mày thế hả?"
Cố Linh Linh không bỏ qua, quát, "Ta có cần để ý đâu, dựa vào cái gì mà ta không dám!"
"Dì hai!" Lâm Nhã nhìn thấy Cố Yên đến, liền chạy về phía cô gọi, mắt đứa trẻ khóc sưng húp cả lên, "Dì hai, mẹ con không cho con đi học."
Cố Yên xách dưa hấu nhìn Cố Linh Linh đang ném cho cô ánh mắt muốn giết người, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ, cô đưa dưa hấu cho Lâm Nhã rồi nói, "Con mang vào bếp rửa, thái ra, lát nữa mọi người ăn."
Lâm Nhã vâng một tiếng ôm dưa hấu vào bếp.
Cố Yên bỗng nhiên hiểu ra vì sao Mạnh Lan nhất định muốn cô tới, vì Cố phụ đi rồi, không ai có thể kìm được Cố Linh Linh.
"Chị cả!" Cố Yên bước đến gọi chị một tiếng.
"Hay, cho Lâm Nhã lên cấp hai là ý của cô đúng không," Cố Linh Linh trừng mắt nhìn Cố Yên, "Cô dựa vào cái gì mà thay chúng tôi quyết định!"
"Lâm Nhã còn chưa đủ 15 tuổi, sao lại không cho nó đi học?" Cố Yên hỏi ngược lại, "Chị cũng có cần con bé giúp việc nhà đâu, nó học thêm vài năm thì có sao?"
Trên người Cố Linh Linh đang mặc chiếc váy mới mà lần này Cố Yên mua cho chị, để Cố phụ mang sang hộ.
Quần áo thì đẹp đấy, nhưng mặt Cố Linh Linh lại rất dữ tợn, "Hừ, ta là mẹ nó, ta nói sao thì phải vậy, cô dựa vào cái gì mà múa tay múa chân vào việc của con gái ta?"
Cố Yên nhàn nhạt nói, "Tôi không múa tay múa chân, chúng ta chỉ góp ý, chị không muốn thì thôi. Công ty tôi cũng có chức vị, nếu chị đồng ý cho Tiểu Nhã tới thì tôi sẽ sắp xếp cho con bé một công việc tương đối thoải mái, hơn làm phục vụ viên ở quán cơm."
"Hừ, có mà được đấy," Cố Linh Linh hung hăng nói, "Đừng ở đây giả nhân giả nghĩa, chúng tôi không với tới đâu!"
Cố mẫu tức đến mặt đỏ tía tai, nói với Cố Linh Linh, "Ở trong nhà thì làm ầm ĩ, đến đây còn ầm ĩ, con không thể im lặng được chút nào à?"
"Hai con gái bây giờ có bản lĩnh, các người chướng mắt ta, cũng không cần đến ta..." Cố Linh Linh nói rồi khóc nức nở lên.
Cố mẫu tức giận đến run cả người, một mực mắng là tạo nghiệp...
Cố Yên thấy vậy bèn bảo Cố mẫu vào phòng trước.
Cố mẫu vừa đi, Cố Yên liền nói, "Chị cả, dường như chị không mong chúng ta tốt lên thì phải?"
- Các đồng chí, ngủ thôi...
Ngày mai lại đổi mới (hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận