Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 214: Cùng ngươi muốn người (length: 7724)

Thôi, Vương Đại Hải khoát tay, "Diễm Diễm, Đại Hải thúc không nói gì cả, là Đại Hải thúc có lỗi với ngươi."
Lời đã nói đến nước này, Vương Đại Hải còn có thể nói gì nữa? Hắn hối hận, hối hận đã không giữ được miệng, hối hận đã không ngăn cản bà mụ Hữu Lễ ngay từ lần đầu tiên lải nhải.
Vương Đại Hải quay người bước nhanh đi, lưng hắn hơi còng xuống, lúc này đây, cảm thấy hắn già đi rất nhiều.
Mọi người đều rời đi, trong sân nháy mắt trở nên yên tĩnh, Thẩm Du Thành đi qua đóng cửa, đi tới nắm tay Cố Yên, nói, "Về phòng nghỉ ngơi thôi."
Cố Yên ngước đầu nhìn hắn, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt, "Yên tâm, ta không sao. Đại Hải thẩm nói những lời bậy bạ đó, ngươi..."
Thẩm Du Thành sờ đầu nàng, trong đôi mắt sắc sảo tràn đầy đau lòng, "Ngươi ngốc hay là ta ngốc vậy, tranh thủ lúc ta rảnh mình đi bách hóa cao ốc."
"Đi làm gì vậy?"
"Đi mua quần áo với ta," Thẩm Du Thành nắm lấy áo khoác lông trên người, ấm ức nói, "Đây là bác gái ta mua cho ta, ta mặc nhiều năm rồi."
Một đại nam nhân cao hơn 1m8 mà làm nũng trước mặt ngươi là cái cảm giác gì?
Hại, đành phải cự tuyệt không được thôi!
Thẩm Du Thành lôi kéo Cố Yên đi bách hóa cao ốc, nói là muốn tự mua quần áo cho mình, nhưng trên thực tế, đồ hắn mua cho Cố Yên còn nhiều hơn cả cho mình.
Nào là áo lông, áo khoác, quần, giày, đến cả đồ lót, tất cũng không bỏ qua, nhân viên bán hàng cứ nói đây là kiểu mới nhất của hãng này hãng nọ, Thẩm Du Thành liền bắt Cố Yên thử, thấy đẹp thì mua, cả quá trình đều là Thẩm Du Thành trả tiền.
Hắn nói, trong khoảng thời gian cuối năm, hắn có thể sẽ tương đối bận, bên trường thì sắp tổ chức thi cuối kỳ, bên bệnh viện thì cũng đủ các loại hội họp, cho nên mua luôn quần áo Tết một thể.
Cứ mua mua mua mua, cuối cùng thành ra kết quả là, bọn họ phải vác bao tải mà về. Vậy nên, đám người ở bách hóa cao ốc lại được xem một cảnh "kỳ quan" vác bao tải mua sắm, không ít người xem đến mắt đều muốn rớt ra, một đám đều ngấm ngầm bảo nhau, người có tiền quả thực rất nhiều.
Cố Yên ban ngày đi làm, tối về chờ Thẩm Du Thành tan tầm cùng nhau ăn cơm.
Buổi tối ngồi một bên bàn, hai người mỗi người một chén trà nóng, cùng nhau đọc sách, nói chuyện những việc xảy ra trong ngày, thỉnh thoảng cùng nhau đi công viên thanh niên chạy bộ, nhìn nhau thôi cũng thấy ngọt ngào.
Chỉ là Thẩm Du Thành thật sự quá bận, có khi hắn về đến nhà đã nửa đêm, Cố Yên đã ngủ từ lâu, nhưng cho dù như thế, hai người cũng sẽ lại nói chuyện một lúc mới đi ngủ.
Mặc dù Giang nãi nãi không có ở đây, trong nhà chỉ có hai người sống chung, nhưng chỉ có buổi tối hai người ngủ chung một giường, những thời gian khác Thẩm Du Thành đều về phòng mình ngủ.
Theo như lời Thẩm Du Thành thì là cả hai đều là người trưởng thành, nếu mỗi đêm ngủ chung, khó tránh khỏi sẽ 'lau súng cướp cò', để tránh loại chuyện này xảy ra vẫn là nên ngủ riêng thì tốt hơn, hắn muốn để dành chuyện này cho thời điểm "danh chính ngôn thuận" rồi làm.
Nhưng Thẩm Du Thành vẫn cố gắng sắp xếp thời gian dẫn Cố Giang Hà đến nhà Trình Phượng Cường một chuyến.
Trước khi đi, Cố Giang Hà đến tìm Cố Yên.
Cố Giang Hà tuy từ nông thôn thi lên đại học, nhưng vì được giáo dục gia đình từ nhỏ, chưa từng cầu người làm loại chuyện này, nên anh vô cùng lo lắng.
Cố Yên hiểu rất rõ tâm lý của Cố Giang Hà, vì chính nàng cũng như vậy. Nếu không có sự rèn luyện ở khách sạn hồi trước, không giao du với nhiều người thuộc giới thượng lưu như thế, Cố Yên cũng khó có thể thoải mái trước mặt những người ở tầng lớp cao hơn mình.
Cố Yên cổ vũ Cố Giang Hà hãy thả lỏng tâm lý, chỉ cho anh biết nên giao tiếp với Trình Phượng Cường thế nào, lời nói, động tác, ánh mắt... những chi tiết này Cố Yên đương nhiên sẽ không bỏ qua, hơn nữa cả những chủ đề mà họ sẽ bàn luận trong quá trình trò chuyện, Cố Yên đều dặn Cố Giang Hà cách ứng phó.
Cố Yên cuối cùng nói với Cố Giang Hà, muốn thành công chuyện này, nhất định không thể thiếu việc mời khách ăn cơm, tặng quà, dùng tiền, những việc này nàng đều chỉ rõ cho anh, mời khách ăn cơm, nàng cũng sẽ đi cùng anh, để anh ưỡn ngực lên, càng là cầu người làm việc thì càng không thể khiếp đảm, một khi lộ vẻ sợ sệt, người khác sẽ dễ dàng xem nhẹ.
Cố Yên ngoài việc dặn Cố Giang Hà, còn dặn dò Thẩm Du Thành một phen, bảo hắn nói với Trình Phượng Cường, đừng sợ dùng tiền, phải tiêu khi cần.
Thẩm Du Thành bảo Cố Yên không cần lo lắng, hắn biết nên nói thế nào.
Cố Yên sao có thể không lo lắng, nàng rất rõ Thẩm Du Thành trong nguyên tác [biển cả nhân sinh] là người như thế nào, những chuyện bè phái kéo cánh, hắn còn chẳng thèm, huống chi là cầu người làm việc.
Nhưng Cố Yên trước giờ chưa từng nghĩ tới, một người sẽ sẵn sàng vì người mình yêu mà thay đổi.
Quả nhiên đúng như lời Cố Yên, sau khi Thẩm Du Thành đưa Cố Giang Hà đi tìm Trình Phượng Cường, ngày hôm sau Trình Phượng Cường đã nghĩ xong danh sách khách mời.
Cố Giang Hà lập tức trở nên căng thẳng, nhưng đều đã được Cố Yên dự liệu, tỷ tỷ của anh sao mà lại am hiểu đạo lý đối nhân xử thế đến vậy?
Địa điểm mời khách, Cố Yên sắp xếp ở phòng ăn khách sạn Nam Giao.
Giáng sinh đã qua, các hoạt động nhỏ ở khách sạn Nam Giao làm khá tốt, được nhiều người ưa chuộng, hồi trước Lâm Thiên Bảo bảo Cố Yên đến đó chơi, để dành chỗ cho nàng, nhưng lúc đó Cố Yên không rảnh, nên đã không đến.
Lâm Thiên Bảo nghe nói Cố Yên muốn mời khách, đã để dành cho nàng một phòng riêng tốt nhất.
Trong những người được mời lần này, có một phó viện trưởng phụ trách quản lý hành chính, một trưởng khoa nhân sự, một chủ nhiệm khoa cấp cứu, Trình Phượng Cường là người chủ trì, Thẩm Du Thành, Hoàng Thu Oánh ngồi tiếp rượu, thêm cả Cố Giang Hà, Cố Yên, tổng cộng là tám người.
Cố Yên muốn tiêu chuẩn cao nhất, ngoài món ngon ra, mỗi người một phần hải sâm ăn kèm.
Phó viện trưởng phụ trách quản lý hành chính tên Hà Kính Tùng, trưởng khoa nhân sự tên Khang Vĩnh Huy, chủ nhiệm khoa cấp cứu tên Hàn Lượng, mọi người vừa ngồi vào bàn, Cố Yên đã rót rượu cho họ trước, uống là rượu Mao Đài Phi Thiên, vừa mở bình đã thơm nức, thể hiện thành ý đầy đủ.
Mời khách để cầu người làm việc, ban đầu thì không nên đưa yêu cầu vội, cho nên bắt đầu đều là ăn uống vui vẻ, trò chuyện những chuyện khác.
Những người làm công tác y tế ở đây, dù có phó viện trưởng hay trưởng khoa, nhưng nếu bàn về thực lực, ngoài Cố Giang Hà ra, những người khác cũng không kém, nên cũng không có ai coi thường ai cả, dù sao mọi người cười cười nói nói, không khí vẫn rất hài hòa.
Sau khi uống được ba lượt rượu và ăn cũng đã kha khá, mọi người bắt đầu nói vào chuyện chính.
"Lão Hàn, hôm nay ta gọi cậu tới là muốn xin người từ chỗ cậu," Trình Phượng Cường nói, chỉ vào Cố Giang Hà, "Tôi coi trọng Giang Hà, cho cậu ta về chỗ tôi đi, coi như tôi nợ cậu một ân tình. Trưởng khoa Khang, chỗ lão Hàn trống người thì phiền cậu điều người đến bổ sung cho anh ta."
Những người có thể lên làm lãnh đạo đều là những con cáo già, Khang Vĩnh Huy cười híp mắt nói, "Chỗ tôi thì không thành vấn đề rồi, lão Hàn cần người ở chỗ tôi, tôi sẽ nghĩ cách sắp xếp cho anh ấy thôi."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận