Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 272: Ta uống canh gà dị ứng (length: 7707)

Chu Mỹ Hồng vẫn cứ điệu bộ lả lơi, quần áo trên người hôm nay lại ăn mặc rất giản dị, cũng không kẻ lông mày tô mắt, thậm chí cả son môi cũng không tô, cả người để mặt mộc hoàn toàn.
Bất quá người có nhan sắc cao thì mặc bao tải cũng đẹp, đúng là khó chịu thật!
Nàng không đến tay không, xách theo một hộp giữ ấm, đặc biệt giống một nàng dâu nhỏ đến đưa cơm cho chồng.
Cố Yên nhíu mày, ôi, trò này là trò gì đây?
"Sĩ Hồng." Chu Mỹ Hồng thoải mái mở miệng, "Ta qua đây muốn cùng ngươi nói chuyện con cái, vừa khéo hầm canh gà nên mang qua cho ngươi luôn."
Nghe này, nghe này, muốn gặp chồng cũ, lý do quang minh chính đại, nói chuyện con cái, ai mà không chấp nhận được chứ.
Không cần kiểm định cũng biết, đúng là trà xanh chính hiệu!
Chu Mỹ Hồng nhìn Cố Yên, "Cố tiểu thư sẽ không để ý chứ, phải không?"
Cố Yên lúc này mặt lạnh tanh, "Ta để ý!"
Nước bẩn tạt vào người ta một lần là đủ rồi, lần nào gặp mặt cũng tạt, cái quái gì thế, ai mà không để ý chứ?
Chu Mỹ Hồng ưỡn thẳng lưng, không kiêu ngạo cũng không tự ti, "Ta tìm ba của con để nói chuyện về con cái, loại chuyện này Cố tiểu thư cũng muốn để ý sao?"
Ta nhổ vào!
Cố Yên lạnh lùng nhìn nàng, "Ta nhắc lại một lần, ta và Trâu tổng là quan hệ hợp tác, ta có bạn trai rồi, ngươi bớt nói hươu nói vượn. Mê sảng nói nhiều dễ bị đánh đấy!"
Hà Tiểu Sanh âm thầm giơ ngón tay cái với Cố Yên, chị béo oai phong!
Chu Mỹ Hồng bị Cố Yên làm cho tức đến nghiến răng, nhưng nàng rất nhanh nói, "Xin lỗi, là ta hiểu lầm," tuy thực tức giận, nhưng mặt nàng vẫn không chút biến sắc, đối Cố Yên, Tiểu Tề và Hà Tiểu Sanh nói, "Tôi với ba đứa nhỏ nói mấy câu, phiền các cô tránh một chút có được không?"
Chậc chậc chậc, làm như họ là những kẻ không biết điều ấy!
"Đi thôi," Hà Tiểu Sanh hừ một tiếng, tiến lên khoác tay Cố Yên, "Đi, ai mà thèm ở lại đây chứ!"
Thấy mọi người đều đi, Chu Mỹ Hồng đối với Trâu Sĩ Hồng lộ ra nụ cười dịu dàng quan tâm, "Nhân lúc còn nóng anh uống canh gà đi, dạo này anh bận nhiều nhỉ, gầy đi không ít đấy."
Trâu Sĩ Hồng trực tiếp mở miệng, "Ta bị dị ứng với canh gà, cô mang về đi."
Cả đám Cố Yên chưa đi xa đều nghe được rõ ràng, sức chiến đấu này... quả thực là phá trần!
Không ngờ Trâu Sĩ Hồng cũng có thể mặt dày nói dối, Triệu tẩu nấu gà, hắn ăn còn nhiều hơn ai hết.
Chu Mỹ Hồng vẫn không tức giận, "Chúng ta vào văn phòng anh nói chuyện đi."
Thái độ của Trâu Sĩ Hồng vẫn lãnh đạm, "Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, người ta nhìn vào sẽ cười cho, thôi đi, có gì cứ nói ở đây đi."
Chu Mỹ Hồng cười khổ, "Lúc anh khó khăn nhất em đã ly hôn với anh, em biết anh oán hận em, nhưng mà... anh biết mẹ em luôn rất mạnh mẽ, em không dám không nghe lời bà mà."
"Cô sai rồi, ta không hận cô." Giọng của Trâu Sĩ Hồng không có chút gợn sóng nào.
Giờ lại đổ trách nhiệm cho mẹ vợ cũ, vậy chính cô kiên quyết đòi ly dị đi chứ!
"Em..." Chu Mỹ Hồng có vẻ thực ủy khuất, "Thôi, em tới đây là muốn nói với anh, sau này em không có ý định tái hôn nữa, nên em muốn Thần Thần ở với em."
Thần Thần là con trai của Trâu Sĩ Hồng, năm nay mười lăm tuổi, chị gái nó tên Miêu Miêu, năm nay mười bảy tuổi.
"Chu Mỹ Hồng," Trâu Sĩ Hồng hiện tại nhịn không nổi nữa, mặt lạnh mắng, "Lương tâm của cô bị chó ăn rồi à, ban đầu chính cô chủ động từ bỏ con, giờ lại nói muốn Thần Thần, lừa quỷ à!"
Còn muốn Thần Thần, nhà họ Trâu của hắn có mỗi cái mầm đó, có thể để cô muốn là lấy được à?
"Em cũng là vì tốt cho con thôi, Thần Thần với Miêu Miêu từ nhỏ đã không thân với em..."
Trâu Sĩ Hồng lạnh lùng nói, "Từ nhỏ bọn nó không thân với cô, cô tự mình không biết tại sao à? Cô vì giữ dáng mà không chịu cho con bú, hai đứa trẻ đều do mẹ tôi cho uống sữa bột từng chút từng chút một, cô đã từng giặt cho chúng nó cái tã nào chưa, con ốm sốt đều do ba mẹ tôi đưa đi khám, cô có cho con uống được một lần thuốc nào không?"
"Nhưng bọn nó đều là từ trong bụng em mà ra mà!"
"Đúng vậy, chính vì bọn nó đều do cô sinh ra, cho nên bao nhiêu năm qua ta chưa bao giờ có lỗi với cô!" Trâu Sĩ Hồng lạnh lùng nói, "Muốn có con cũng được thôi, cô đi theo quy trình pháp luật đi, tòa án mà có thể phán con cho cô, ta liền giao cho cô."
"Anh thật sự muốn tuyệt tình đến thế sao?" Chu Mỹ Hồng ấm ức, thất vọng, "Nhớ cái ngày xưa, lúc hai ta mới kết hôn, anh một tháng chỉ được có ba mươi đồng tiền lương, cả nhà không đủ ăn..."
"Cô im đi, vì sao không đủ ăn cô trong lòng không biết à, ta một tháng kiếm được ba mươi đồng lương, cô thì có thể xin được hai mươi đồng từ nhà cô. Anh trai và chị dâu cô hầm một nồi thịt, Thần Thần dắt Miêu Miêu đến, cả nhà người ta giấu hết vào trong phòng, để con cái ngửi thấy mùi thịt một chút cũng cảm thấy là chúng ta được nhờ. Chu Mỹ Hồng, cô nếu còn chút liêm sỉ thì đừng xuất hiện trước mặt ba cha con nhà ta nữa."
Chu Mỹ Hồng bị Trâu Sĩ Hồng mắng mà nước mắt lã chã rơi xuống, "Mấy chục năm tình nghĩa vợ chồng của chúng ta anh nghĩ về nhà tôi như vậy sao?"
"Đương nhiên không phải."
Trâu Sĩ Hồng phủ nhận làm Chu Mỹ Hồng ngừng rơi lệ, nàng ngước mắt nhìn Trâu Sĩ Hồng, trong đôi mắt đẹp tràn ngập chờ mong.
Trâu Sĩ Hồng chậm rãi cười, "Cô đừng cho là ta không biết, lúc trước cô cùng Viên Hoa yêu đương thì sống chung rồi, cũng bởi vì ba hắn thời đó gặp chuyện, cô liền dứt khoát chia tay người ta. Giờ thấy ta lên chức, cô lại tìm đến ta, Chu Mỹ Hồng, cô biết đây gọi là cái gì không, đây gọi là chó không bỏ được ăn cứt đấy!"
Khóe mắt Chu Mỹ Hồng nước mắt như chuỗi hạt châu bị đứt, nói rơi liền rơi, "Hồi trước khi hai ta bên nhau em đã nói với anh rồi, em nói chuyện bằng hữu, anh nói anh không để ý, bây giờ anh lại lôi chuyện cũ ra..."
Ngày trước, Trâu Sĩ Hồng liền bị Chu Mỹ Hồng dụ dỗ kiểu này, chuyện lớn đến mấy cũng chỉ cần làm nũng, rơi chút nước mắt là qua, nhưng bây giờ hắn thấy nàng chỉ cảm thấy buồn nôn.
Trâu Sĩ Hồng mất kiên nhẫn cắt ngang lời nàng, "Viên Hoa hôm qua gọi điện cho ta, cô đoán hắn nói gì với ta?"
Chu Mỹ Hồng gần như gào lên, "Tôi không cần biết hắn nói gì với anh, người tôi yêu mãi mãi là anh!"
Chu Mỹ Hồng làm nũng kiểu này, Tiểu Tề, Cố Yên bọn họ đều bị dọa đến kinh hồn bạt vía... Còn hơn cả kịch đau khổ, nhưng đặc sắc hơn nhiều!
"Được rồi, đừng giả vờ nữa, bao nhiêu năm rồi, cô còn coi ta là thằng ngốc à. Cô thời đó có phải cũng thật sự cho rằng Viên Hoa nhiều năm như vậy đều không bỏ được cô à..." Trâu Sĩ Hồng cười như không cười nói, "Nhưng mà, cô cùng mẹ cô lần này tính sai rồi, Viên Hoa nói, hắn là cố ý tán tỉnh cô, không ngờ một câu liền trúng. Hôm nay sở dĩ cô tới tìm ta, là vì Viên Hoa bỏ cô, hơn nữa hắn căn bản không có ý định ly hôn, cô thấy không còn hi vọng nữa, đúng không!"
Người ta, có giá trị để được trân trọng thì người khác mới trân trọng bạn, đến bản thân mình còn chẳng coi trọng chính mình, còn nghĩ người khác sẽ trân trọng bạn à? Nằm mơ đi!
Sắc mặt của Chu Mỹ Hồng không còn bình tĩnh nữa, nàng không ngờ hắn lại biết hết, nàng không nói một lời, xoay người bỏ đi.
Trâu Sĩ Hồng ở phía sau nàng nói, "Cô nếu thật sự vì tốt cho con, sau này đừng có xuất hiện trước mặt tụi nhỏ, có bà mẹ tồi như cô, tụi nó thấy xấu hổ!"
Chu Mỹ Hồng quay người lại, cầm lấy hộp giữ ấm trên tay, vung tay lên ném mạnh vào Trâu Sĩ Hồng!
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận