Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 353: Hứa San San chi tử (length: 7628)

Cố Yên thấy Lý Mậu, vừa nhìn liền biết đây là người điềm đạm, tuổi tác cũng gần bằng Thôi Khải Chấn, ăn nói đĩnh đạc, ánh mắt kiên định không hề dao động, nhìn là biết người đáng tin cậy.
Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, xem người phải nhìn ánh mắt trước tiên, kẻ mắt hay liếc láo chắc chắn không thể làm bạn.
Đảm nhận đội trưởng công trình không giống những việc khác, phẩm chất quan trọng nhất, nhỡ bị người mua chuộc, chỉ cần giở trò trong vật liệu xây dựng hoặc các khâu khác thì đền tiền còn nhẹ, chứ chất lượng công trình có vấn đề thì chết người đấy.
Việc làm ăn của Cố Yên hiện giờ ngày càng lớn mạnh, trong những buổi họp kín, nàng luôn nhắc nhở Trâu Sĩ Hồng và mọi người rằng thà không kiếm tiền chứ nhất định không được để xảy ra chết người.
Người sống, không thẹn với lương tâm mới có thể an lòng!
Cố Yên trò chuyện cùng Lý Mậu độ chừng bữa cơm, nàng cảm thấy Lý Mậu rất được, liền bảo Thôi Khải Chấn hướng dẫn Lý Mậu thêm.
Ăn cơm xong, trời cũng đã tối, công nhân cũng tan ca, những người không ở lại công trường thì nhao nhao đạp xe về nhà, còn những người ở lại thì cũng giải tán. Cố Yên cũng chuẩn bị về vì muốn qua chỗ Cố Giang Hải xem rồi còn ghé tiệm ăn nhanh.
Nàng không lái xe mà đạp xe đến, vừa dắt xe ra cổng liền nghe thấy tiếng xe máy nổ ầm ầm, Cố Yên nhìn kỹ hóa ra là Hà Tiểu Sanh.
Trời nóng, nàng không đội mũ bảo hiểm, mái tóc hơi dài buộc sau gáy bị gió thổi rối bời.
"Béo tỷ!" Hà Tiểu Sanh ngồi trên xe máy gọi nàng.
"Tiểu Sanh," Cố Yên dắt xe đi tới, "Ngươi cố ý tìm ta sao?"
"Đúng." Hà Tiểu Sanh tắt máy, xuống xe chống chân chống.
Vẻ mặt Hà Tiểu Sanh rất bình thường, giữa lông mày có chút u sầu, nàng chẳng vòng vo "Tỷ, ta tìm ngươi có việc."
Cố Yên đoán chắc Hà Tiểu Sanh có việc, nếu không, mình mới đưa về nàng đã sốt ruột tìm đến như vậy.
Cố Yên cũng để xe đạp sang một bên, hỏi "Có chuyện gì mà vội thế?"
Hà Tiểu Sanh không gọi Cố Yên là Béo tỷ mà gọi là tỷ "Tỷ, nhà Lư Tuyết Bình xảy ra chuyện rồi."
Cố Yên giật mình, nhớ lại chuyện mình sắp xếp trước khi đi Hà Đông... Nàng thăm dò hỏi, "Nhà nàng xảy ra chuyện, thì có liên quan gì đến ta đâu?"
"À..." Hà Tiểu Sanh vội nói, "Không có, tỷ thì có liên quan gì chứ."
Cố Yên thở phào "Không liên quan đến ta là được, nhà nàng có chuyện gì?"
"Bố nàng bị tố cáo tham ô nhận hối lộ lạm quyền, đã bị điều tra rồi. Không chỉ nhà họ Lư, mấy nhà thân thiết với họ cũng bị điều tra."
Cố Yên quá đỗi kinh ngạc, nàng thất thần một hồi mới hỏi, "Là nhà Hứa San San làm à?"
Hà Tiểu Sanh gật đầu, rồi nhỏ giọng nói với Cố Yên, "Tỷ lần trước chụp ảnh nhà Hứa San San còn giữ không?"
Hà Tiểu Sanh vừa nói thế, Cố Yên biết ngay nàng muốn gì, nàng không khỏi liếc mắt, "Lư Tuyết Bình và ngươi không đến nỗi thù hằn lớn vậy chứ."
Hà Tiểu Sanh nghiến răng, "Ba ta luôn bị nhà họ Lư chèn ép, khổ vì thế lực của nhà họ Lư nên ba ta cũng không làm gì được," nàng nhìn Cố Yên với ánh mắt kiên quyết, "Tỷ, lần này là cơ hội."
Thật ra ảnh chụp kia Cố Yên còn giữ mấy tấm, mấy tấm ảnh này nàng có thể dùng để uy hiếp Lư Tuyết Bình, nhưng nàng quyết định không nhúng tay vào tranh đấu của người khác.
Cố Yên tiếc nuối nói, "Ảnh chụp và phim ảnh lần trước ta đã đưa cho ngươi cả rồi, giờ ta không còn cái nào nên không giúp được ngươi."
Hà Tiểu Sanh nghe Cố Yên nói vậy thì không quá thất vọng, chỉ nói "Không có cũng được," nàng mím môi, "Hứa San San tự tử rồi."
Lòng Cố Yên chợt hẫng một nhịp, "Không nguy hiểm đến tính mạng chứ."
Hà Tiểu Sanh bình thản nói, "Chết rồi, tự nhảy xuống biển, xác trôi vào bờ mới được phát hiện, nếu không phải thế thì nhà họ Hứa cũng không quyết tâm đến vậy."
Cố Yên rất kinh hãi "Chuyện xảy ra khi nào?"
Hết kinh ngạc nàng lại thấy bất an, chẳng lẽ do tin tức nàng tung ra đã đến tai Hứa San San rồi, nếu thế thì chẳng phải mình là kẻ đầu sỏ gây ra sao?
"Tối hôm ngươi đi Hà Đông thì nàng bị phát hiện, còn thời gian nhảy xuống biển thì không ai rõ." Hà Tiểu Sanh thấy Cố Yên sắc mặt khó coi, không khỏi hỏi "Tỷ sao vậy?"
Cố Yên len lén thở phào rồi trầm mặc đáp, "Hứa San San còn trẻ thế, thà sống lay lắt chứ ai lại muốn chết, sao nghĩ quẩn vậy chứ?"
Hà Tiểu Sanh cười khổ "Bao năm qua ta luôn căm ghét nàng, nhưng đến khi biết nàng chết rồi, ta cũng rất buồn."
Dù sao cũng là bạn bè từ nhỏ, cãi vã đánh nhau thì có chứ thật lòng chẳng ai muốn người kia phải chết.
"Có lẽ số phận là vậy," Cố Yên an ủi, "Ngươi chưa ăn cơm tối sao?"
"Chưa, ta phải về nhà ăn."
"Tiểu Sanh..." Cố Yên gọi nàng lại, nghiêm túc nói "Ta thấy chuyện của người lớn ngươi vẫn nên tránh xa ra, đỡ thêm phức tạp."
Hà Tiểu Sanh nói "Ta biết rồi tỷ, ta về nhà một chuyến nói với ba không còn ảnh chụp nữa, sau đó thì thôi."
Cố Yên gật đầu, nhìn Hà Tiểu Sanh đi xe máy, mình mới thở phào nhẹ nhõm, rồi lên xe đạp đến chỗ Cố Giang Hải.
Cố Yên vạn lần không ngờ nhà họ Hứa lại không bỏ qua chuyện này, ra tay với nhà họ Lư, lại càng không ngờ Hứa San San sẽ tìm đến cái chết, mà tất cả sự việc chỉ vì vài câu chuyện qua lại.
Lư Tuyết Bình ngang ngược, Hứa San San cũng chẳng phải người tốt đẹp gì, ác giả ác báo, chuyện này chẳng trách được Cố Yên, Cố Yên cũng chẳng muốn tự ôm chuyện vào người, chỉ là một sinh mệnh tươi trẻ vừa mất đi, mình từng là một phần của sự kiện đó, suy cho cùng, chỉ cần lương tâm còn thì sẽ không thể thoải mái được.
Cố Yên nhất định không đưa ảnh cho Hà Tiểu Sanh nữa, ảnh là do nàng chụp, nếu để Hà Tiểu Sanh làm gì thì một ngày nào đó Lư Tuyết Bình biết chuyện chắc sẽ căm hận mình lắm!
Chưa đầy mười phút, Cố Yên đã đến tiệm bánh bao của Cố Giang Hải, trước cửa tiệm người mua bánh không ngớt, mà người bán lại là Cố Giang Hà.
"Giang Hà sao em lại ra đây bán bánh vậy."
"À, tỷ, tẩu về nhà nấu cơm rồi à." Cố Giang Hà đưa bánh cho khách vừa hỏi Cố Yên, "Tỷ, bánh vẫn còn nóng đấy, có ăn không?"
"Ta ăn cơm rồi." Cố Yên vừa nói vừa men theo bên cạnh vào tiệm bánh, Cố Giang Hải đang giặt lồng hấp.
"Đại ca." Cố Yên gọi một tiếng.
"Diễm Diễm, con tới rồi."
Cố Yên đưa tay muốn giúp Cố Giang Hải vội bảo "Con không cần làm, sắp xong rồi, con về lúc nào vậy?"
"Buổi chiều mới về, mấy hôm nay làm ăn thế nào?"
"Cũng tốt," Cố Giang Hải cười tươi nói, ở thành phố được một thời gian, không phải ngày ngày ra đồng làm việc nữa, trông anh đã trắng trẻo hơn hẳn, trẻ ra không ít, "Tẩu con đang ở nhà nấu cơm, lát nữa anh về nhà ăn cơm với nhau."
"Con ăn rồi ạ." Cố Yên rốt cuộc cũng giúp Cố Giang Hải giặt và phơi lồng hấp lên.
"Tỷ," Cố Giang Hà gọi Cố Yên, "Em nghe nói dịch sốt xuất huyết ở huyện Phương Thành đang hoành hành, có thật không?"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận