Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 324: Có trọng thưởng tất có dũng phu (length: 7987)

Ba ngày sau khi về nhà, đúng ngày hôm đó, cha mẹ Cố nhớ mua vé xe tối rồi đưa con về nhà.
Thẩm Du Thành công việc lại bắt đầu bận rộn, Cố Yên cũng trở lại quỹ đạo ban đầu.
Ngay sau khi kết hôn, Cố Yên đã gửi thư cho Hoàng Thu Oánh, thông báo việc mình kết hôn và giải thích lý do tại sao trước đây không nói cho nàng biết. Vừa gửi thư đi, Hoàng Thu Oánh đã hồi âm, nói với Cố Yên rằng bên đó mọi chuyện đều đã ổn thỏa.
Huyện Phương Thành rất coi trọng việc chi viện bác sĩ, cố ý bố trí một loạt ký túc xá cho họ ở, mọi người sống cùng nhau, thường ngày có thể quan tâm lẫn nhau, điều kiện tốt hơn rất nhiều so với khi cô xuống nông thôn trước đây, khiến Cố Yên không cần lo lắng.
Cố Yên đọc bức thư toàn những lời “tốt khoe xấu che”, thầm nghĩ nhất định phải đến huyện Phương Thành thăm Hoàng Thu Oánh.
Khi mua lại xưởng tương cũ, Cố Yên đã hứa với xưởng trưởng Tùy rằng sẽ giúp khôi phục thương hiệu Mãn Hương Viên. Xưởng trưởng Tùy cũng chấp nhận đề nghị của Cố Yên, tạm trả một nửa lương cho những nhân viên quay lại làm việc, nhưng một khi nhà máy có lợi nhuận sẽ bù đủ lương và tăng đãi ngộ.
Xưởng trưởng Tùy đã suy nghĩ kỹ những lời Cố Yên nói, ông thấy ý tưởng của Cố Yên là đúng, đưa công nhân cũ trở lại dù sao cũng dễ dùng hơn người mới.
Số nhân viên quay lại làm việc chiếm khoảng 20%, như vậy là đủ.
Xưởng trưởng Tùy đã mua một lượng lớn nguyên liệu để tăng cường sản xuất, nhưng theo phương pháp sản xuất của họ, phải mất hơn năm tháng nữa sản lượng mới tăng lên được, cho nên khoảng thời gian này sẽ là thời gian để cải tạo thương hiệu Mãn Hương Viên.
Đầu tiên là phải cải tạo khu xưởng, đặc biệt là cái cổng lớn rách nát, không thể nói là cải tạo thành vàng son lộng lẫy được, ít nhất nhìn vào phải có dáng dấp, có bề dày của một hiệu buôn lâu đời.
Thứ hai là sửa đường, con đường đến xưởng tương rất gập ghềnh, cứ mưa xuống là nước đọng đầy các hố nhỏ, rất khó đi. Tục ngữ nói "Muốn giàu, trước sửa đường", đường sá rất quan trọng.
Cuối cùng là cải tạo bao bì sản phẩm và nhãn hiệu của Mãn Hương Viên, một nhãn hiệu tốt là cực kỳ quan trọng, một nhãn hiệu tốt sẽ khiến người ta vừa nhìn đã biết là sản phẩm của Mãn Hương Viên.
Trước đây sản phẩm của Mãn Hương Viên không có bao bì gì cả, ngoài mấy thùng nhựa trắng. Lúc bán lẻ, các hộ gia đình đều cầm chai lọ, thùng đến mua, rất bất tiện, vì vậy, Cố Yên đã tìm xưởng trưởng Tùy và các kỹ thuật viên của nhà máy nhựa và nhà máy thủy tinh để họp ba bên, nhà máy nhựa và nhà máy thủy tinh đều đưa ra mấy phương án, cuối cùng xưởng trưởng Tùy quyết định chọn mấy loại bao bì nhỏ, có loại bằng nhựa, cũng có loại bằng thủy tinh.
Cuối những năm 80, sản phẩm nhựa bắt đầu phát triển mạnh, giá cả cũng vừa phải, tăng thêm bao bì cho sản phẩm của Mãn Hương Viên, thực tế không làm tăng chi phí quá nhiều, còn có thể thống nhất hóa sản phẩm.
Việc cải tạo xưởng tương, Cố Yên đã bắt đầu tiến hành trước khi kết hôn, sau khi cô kết hôn, khu xưởng tương đã hoàn tất việc cải tạo, cổng lớn cũng được tháo dỡ và xây một cái cổng trông khá khang trang, các mẫu bao bì cũng đã được hoàn thành.
Sau khi xem xét, Cố Yên quyết định các sản phẩm bao bì nhỏ như xì dầu, dấm, tương ngọt, tương đậu bì,... có thể bán theo hình thức hàng đổi tiền trước, phân phối thử trước ở các hợp tác xã mua bán các địa phương.
Dù sao cũng không chiếm dụng vốn của hợp tác xã, chỉ là trưng bày bán thử thôi, chắc không đến nỗi bị từ chối.
Việc tiêu thụ của xưởng tương do con trai xưởng trưởng Tùy là Tùy Kiến Hoa phụ trách, Cố Yên nói với anh, chỉ cần đưa được sản phẩm vào hợp tác xã, có thể trả tiền "trà nước" cho người bán hàng theo hình thức hoa hồng tiêu thụ, để họ ưu tiên bán sản phẩm của Mãn Hương Viên.
Cố Yên dặn Tùy Kiến Hoa tuyệt đối không được nóng vội, dù sao sản lượng hiện tại của xưởng tương cũng không theo kịp được, cứ từ từ là được.
Xưởng trưởng Tùy là một ông già thật thà, con trai ông là Tùy Kiến Hoa cũng là một người chất phác, Cố Yên cho tiền "trà nước" người khác, anh đặc biệt không quen miệng mà đi nói chuyện với người ta, càng không quen với kiểu hành vi lôi kéo bằng "kẹo bọc đường" này.
Cố Yên không cao thượng như vậy, phải khuyên anh rất lâu, mới "kéo anh xuống nước".
Ban đầu Tùy Kiến Hoa còn lo lắng chiêu này của Cố Yên không ổn, nhưng sau khi làm thật anh mới phát hiện, chiêu này thật sự rất hữu ích, chỉ cần đưa một mẻ xì dầu, dấm vào, ba ngày là hết sạch.
Bởi vì cái gọi là “Có trọng thưởng tất có dũng phu”, làm sao có thể không có tác dụng được chứ?
Việc điều phối trung tâm, căn cứ, xây dựng nhà máy và thành lập công ty xây dựng mới, cộng thêm việc phải thường xuyên ghé xưởng tương, khiến Cố Yên bận túi bụi mỗi ngày.
Ngoài những việc này, Cố Yên còn làm một việc lớn, cô dùng khu đất xưởng tương cũ để thế chấp vay vốn, lần này có sự giúp đỡ của người yêu Anh tỷ - Thạch Tiềm.
Trước đây không thể thực hiện được là vì Cố Yên không có gì để thế chấp, giờ thì có rồi, đương nhiên là có thể làm.
Vào cuối tháng năm, khi bản vẽ do anh rể Kỷ Phàm thiết kế gửi tới, khoản vay từ ngân hàng của Anh tỷ cũng được phê duyệt, thêm mười vạn tệ nữa.
Có bản vẽ, tiền cũng có đủ... Đương nhiên là phải khởi công!
Bản vẽ mà Kỷ Phàm thiết kế là dựa trên ý tưởng của Cố Yên, các cửa hàng bên đường sẽ được xây hai tầng.
Bản vẽ mà Kỷ Phàm thiết kế có hình chữ L, tổng thể phong cách theo kiến trúc kiểu Âu, cửa sổ dài hẹp, anh còn đặt cho dãy cửa hàng này một cái tên rất hay là "Phố Hương Tạ", kiến trúc kiểu Âu, phong cách lãng mạn Pháp, phải nói, Kỷ Phàm cũng khá có ý tưởng.
Khu trung tâm các cửa hàng được thiết kế khoảng sáu trăm mét vuông, xung quanh kéo dài ra hai bên với các cửa hàng khoảng một trăm mét vuông.
Các cửa hàng không xây tường chịu lực, mà chỉ xây trụ chịu lực, thuận tiện cho người thuê tự cải tạo.
Phía nam dãy cửa hàng để một mặt tiền dài năm mươi mét, thuận tiện cho việc xây dựng các giai đoạn sau.
Cửa hàng hai tầng trên và dưới không thông nhau, cầu thang lên xuống nằm trong các cửa hàng phía gần mặt tiền, bố cục hai tầng hoàn toàn khác so với cửa hàng tầng một. Tầng hai xây dựng các phòng rộng khoảng ba mươi mét vuông, trừ các khu vực chung, phòng ăn, phòng khách và phòng hội nghị ra, tổng cộng có sáu mươi phòng khách.
Dựa theo bản thiết kế, số tiền mười vạn mà Cố Yên vay ra cũng chưa chắc đủ, cho nên Cố Yên quyết định sẽ dùng chính đội xây dựng do họ thành lập!
Dù sao cũng phải tích lũy kinh nghiệm chứ, đội xây dựng của họ làm cho ai chẳng được, quan trọng nhất là đội xây dựng của mình có thể "trả chậm"!
Cố Yên cầm bản vẽ đi gặp Trâu Sĩ Hồng để thổ lộ kế hoạch.
Sau hơn một tháng xây dựng khẩn trương, nhà máy của họ cũng sắp hoàn thành.
Sau khi ly hôn, Trâu Sĩ Hồng gần như sống ở căn cứ, ngày ngày như con trâu già lượn quanh nhà máy, vì nhà máy sắp xây xong nên ông cũng bắt đầu chuẩn bị đưa thiết bị vào.
Trâu Sĩ Hồng xuất thân từ kỹ thuật, ông nắm rất rõ cần gia công linh kiện gì, cần những thiết bị gì, người khác nghe theo chỉ đạo của ông là được, từ khi biết Trâu Sĩ Hồng đến giờ, Cố Yên chưa từng thấy ông hăng hái như thế!
Cố Yên vừa bước vào văn phòng trong căn cứ còn chưa kịp lên tiếng, Trâu Sĩ Hồng đã thấy cô và nói ngay: “Vừa vặn cô đến rồi, cô đi ăn bữa tiệc xã giao buổi trưa với tôi đi”.
Cố Yên:…
- Quá độ hai chương - Bảo tử nhóm hôm nay hai canh, ngày mai tại đổi mới nha (hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận