Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 66: Tặng hoa rổ khách nhân (length: 7924)

Thế là Vương Á Cầm liền ở chỗ này thu xếp xong, mỗi ngày bắt đầu cùng Cố Yên cùng nhau bận rộn.
Tình trạng sức khỏe của Vương Hữu Lễ như thế, Cố Yên không thể để ông làm việc được, còn Vương Á Cầm thì có kinh nghiệm, lại hay làm việc, nhiều thứ chỉ cần nói qua là hiểu. Cho nên có Vương Á Cầm rồi, Cố Yên nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Về phỏng vấn nhân viên, Cố Yên không tham gia, trừ vị trí thu ngân của Vương Á Cầm là đã "định" trước, còn lại đều do Vương Hữu Lễ đảm nhận.
Chị Hồ phỏng vấn vị trí làm sủi cảo cũng không đậu, chị nói là biết làm sủi cảo, nhưng thật ra nặn một cái cũng không xong, chỗ mép thì không miết kín, dạy cũng không được, cuối cùng mấy cái sủi cảo chị ta nặn ra chỉ có thể làm sủi cảo hấp.
Sau này ở chợ Lâm Công, chị Hồ vẫn bị chị Tiền cô lập, bị người chế giễu rất lâu, mãi đến sau này, chị Hồ phỏng vấn được một công việc quét dọn, không còn đến chợ nữa, thì những người chế giễu chị Tiền mới im tiếng.
Tính cách của chị Tiền không tốt, không phải người tử tế gì, còn chị Hồ thì cũng chẳng đáng để người ta đồng tình, hai người này kẻ nửa cân người tám lạng, chẳng ai hơn ai.
Cho nên, làm người nhất định phải phúc hậu, đừng có hứa hẹn bừa bãi, nếu đã hứa hẹn thì phải làm được!
Quán sủi cảo ở đây vạn sự đã chuẩn bị, chỉ còn thiếu khâu quảng bá!
Dù thương hiệu có tốt, sản phẩm có ngon, nếu không có marketing thì cũng không thành công.
Phương thức quảng bá của Cố Yên chẳng có gì cầu kỳ, chỉ thực tế nhất, trên thực tế vào thời kỳ đầu phát triển kinh tế cũng không cần phải quá hào nhoáng.
Nàng làm một chiêu giảm giá đơn giản nhất, khai trương ba ngày đầu giảm giá 20%, sau khi ăn lại tặng một phiếu giảm giá 20%.
Ngoài ra, nàng còn làm một ít phiếu miễn phí tặng cho Cố Giang Hà và Hoàng Thu Oánh, bảo hai người họ phát cho đồng nghiệp để cổ động, số lượng cũng không nhiều, nhiều thì nàng cũng không tặng nổi.
Phiếu miễn phí cũng phải tặng cho mấy đồng nghiệp ở trung tâm, còn có Giang nãi nãi và bạn thân của bà, đương nhiên cả Thẩm chủ nhiệm nữa, phần của ông ấy thì Cố Yên nhờ Vương Hữu Lễ mang qua, dù sao ông ấy cũng là ân nhân cứu mạng của ông ấy mà.
Ngày khai trương thì do Giang nãi nãi tìm người tính giúp cho Cố Yên, hôm đó trời nắng gắt, nói chung là đặc biệt nóng!
Sáng sớm, Vương Á Cầm đã đến nhà trọ Cố Yên thuê để tìm nàng.
Vương Á Cầm đã không mặc bộ đồ lao động màu xanh cũ kỹ kia nữa, cũng không đeo cái túi sách cũ nát thường đeo, nàng mặc bộ váy liền thân hoa văn nhỏ đang thịnh hành, chân đi giày da, tóc dài búi sau gáy, môi thoa một chút son nhạt, nhìn giống như một mỹ nữ phong cách Hồng Kông bước ra từ poster quảng cáo, không ngờ lại xinh đẹp đến vậy!
Cố Yên đang đứng trước vòi nước đánh răng, thấy Vương Á Cầm đi vào cũng phải ngẩn người, đúng là thay đổi như một người khác vậy!
Mấy bà cô trung niên ở chợ Lâm Công ai cũng ghét Vương Á Cầm, chỉ vì người ta xinh đẹp, cái này cũng... thật hay đó!
"Đẹp không?" Vương Á Cầm cầm váy xoay một vòng trước mặt Cố Yên.
Cố Yên liên tục gật đầu, "Đẹp lắm, chị Vương, sau này chị cứ trang điểm thế này đi!"
Con của Vương Á Cầm đều đã học đại học, bản thân nàng cũng đã hơn bốn mươi tuổi, thế mà chỉ cần trang điểm một chút là lại như gái còn son, chậc chậc chậc, ông trời ơi, ngài thật bất công mà!
Cố Yên đương nhiên rất mừng cho Vương Á Cầm, chẳng lẽ ly hôn thì phải ủ dột, không ngóc đầu lên được mà sống tiếp sao? Theo nàng thấy, người như Vương Á Cầm biết lo cho cuộc sống của mình như thế mới là đúng!
Quán sủi cảo khai trương cũng không có nghi thức gì, theo như lời lão thần tiên Giang nãi nãi tìm, căn giờ, đốt pháo là coi như khai trương.
Cố Yên cũng không quá mong đợi vào ngày khai trương của quán sủi cảo, bởi vì danh tiếng chỉ là truyền đi thôi, mọi người còn chưa ăn, chưa nếm thử thì làm sao mà có cảnh đông khách được?
Toàn bộ quán sủi cảo rộng khoảng một trăm hai mươi mét vuông, bỏ đi hơn ba mươi mét vuông làm khu chế biến, diện tích ăn uống cũng không lớn lắm, đặt được mười bốn cái bàn bốn người.
Cố Yên nghĩ, ngày khai trương chỉ cần những người đến cổ vũ với khách đến ăn thật sự, nếu ngồi đủ một nửa số bàn là đã không coi là ế rồi.
Giang nãi nãi cùng bạn thân là những người đầu tiên đến, Cố Yên vô cùng cảm ơn, bố trí cho hai người chỗ ngồi tốt nhất.
Giang nãi nãi vui vẻ nheo mắt nói, "Sủi cảo của Hữu Lễ là món sủi cảo ngon nhất ta từng ăn."
Vương Hữu Lễ sau đó lại gói sủi cảo đưa cho Cố Yên, Cố Yên chia cho Giang nãi nãi một nửa.
Bạn thân của Giang nãi nãi là Huệ Hương nãi nãi bĩu môi, "Có thể ngon đến thế à?"
"Hừ, ngon đến mức rụng cả răng ngươi ra đó!"
"Ai, có ai ra nhận giỏ hoa không!" Có người bên ngoài gọi.
Cố Yên ngạc nhiên, lại có người tặng giỏ hoa cho nàng, ha ha, chắc chắn là Tiểu Hoàng đưa!
Cố Yên vui vẻ chạy ra ngoài, giỏ hoa của những năm 80 không giống giỏ hoa tươi bây giờ, làm bằng hoa nhựa, nhưng vào thời điểm này thì như vậy cũng đã rất phong cách rồi!
"Chị!"
Cố Yên đang tập trung vào mấy giỏ hoa, nghe thấy tiếng Cố Giang Hà gọi cũng phải giật mình, Cố Giang Hà tặng giỏ hoa làm gì? Lúc nàng quay đầu nhìn sang thì ngẩn người, cô gái đang đứng chung với Cố Giang Hà kia, vẻ tự nhiên hào phóng, mày ngài răng trắng, chẳng phải là Quý Bạch Tình thì là ai?
Tuy Cố Yên là người xuyên sách, nhưng khi đối diện với Quý Bạch Tình, trong lòng nàng vẫn rất lúng túng, sao cô ấy lại tới đây?
Dù sao tuổi tác cũng đã như thế, về mặt chuyển biến cảm xúc thì Cố Yên cũng khá tự nhiên.
Nàng vội đi tới, thân thiết chào hỏi Quý Bạch Tình trước, "Ôi, Bạch Tình, cậu đến rồi à!"
Quý Bạch Tình mới là người càng khó chịu hơn, cô cố gắng bình tĩnh nói, "Diễm Diễm tỷ, em tặng chị hai giỏ hoa, chúc chị khai trương đại cát, quán sủi cảo làm ăn phát đạt."
"Ôi, cảm ơn cậu nhiều, Giang Hà, mau đưa Bạch Tình vào trong ngồi đi." Cố Yên vui vẻ gọi Vương Á Cầm, "Chị Vương, phiền chị rót cho Bạch Tình ly nước ô mai."
"Chị, Bạch Tình không phải người ngoài, để tụi em tự lấy là được." Cố Giang Hà nói ở bên cạnh, "Chị mau lo việc của mình đi."
"Biết rồi, biết rồi." Cố Yên tất nhiên hiểu, nàng càng ở đó thì Quý Bạch Tình càng mất tự nhiên, chỉ là rời khỏi đó thôi, vừa ra ngoài thì miệng nàng đã cười không ngậm được.
Cố Yên thật không ngờ Quý Bạch Tình lại đến.
Thực ra khi Cố Giang Hà kể với Quý Bạch Tình là chị hắn muốn mở quán sủi cảo, cô chỉ nghĩ đó là chị ấy chỉ có ý định như vậy mà thôi.
Sau đó một ngày cô đi ngang qua bệnh viện, đột nhiên phát hiện có một quán sủi cảo đang sửa sang lại, lúc đó cô mới nhận ra, những điều Cố Giang Hà nói với cô không chỉ là dự định của chị hắn, mà là chị ta thật sự bắt tay vào làm, không ngờ mới có một tháng mà quán sủi cảo đã khai trương, hơn nữa diện tích lại lớn như vậy.
Suy nghĩ rất lâu, Quý Bạch Tình lại hỏi bạn thân lớn lên cùng nhau là Tuần Hảo Di, Hảo Di khi đó bảo cô, cứ ở đấy rối rắm thế thì chi bằng thoải mái mang lời chúc đến đi, dù không thật tâm, thì tối thiểu mặt mũi cũng nên có, dù sao người ta cũng đã xin lỗi thành ý lắm rồi.
Quý Bạch Tình thấy cũng đúng, sau đó cô không còn rối rắm nữa, đến ngày khai trương, cô đã đặt hai giỏ hoa lớn, gọi thêm Cố Giang Hà rồi cùng nhau thoải mái đi qua.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận