Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 39: Uống còn là không uống? (length: 7155)

Vẫn nhanh đến gần giữa trưa, Vương Đại Hải mới tỉnh lại, lúc đó, Vương Hữu Lễ đã tiêm gần xong, vừa vặn Cố Giang Hà cũng rảnh tới, Cố Yên vội vã đi, Nàng còn phải đi đưa sổ tay quản lý cho Lâm Thiên Bảo, kết thúc khoản này.
Trở về nấu cơm thì không kịp, Cố Yên tìm một quán cơm nhỏ, ăn một tô mì, mang vải áo về chỗ ở, tiếp tục đến khách sạn Nam Giao, Lâm Thiên Bảo vừa vặn ăn cơm xong.
Lâm Thiên Bảo thấy nàng tới, nhanh chóng gọi nàng vào.
Lâm Thiên Bảo mặt mày hớn hở, "Đúng giờ ghê ha."
Cố Yên vừa thấy vẻ mặt hắn liền hiểu, nên nàng cười nói, "Lâm khoa trưởng dạo này làm ăn cũng không tệ nhỉ."
"Đôi bên cùng có lợi, đôi bên cùng có lợi." Lâm Thiên Bảo xoa xoa tay, "Cái sổ tay quản lý kia là ngươi viết à?"
Xem ra không kịp chờ rồi, Cố Yên lấy tập bản thảo dày cộp đưa cho Lâm Thiên Bảo, Lâm Thiên Bảo lập tức ngồi xuống, cầm bản thảo cùng bút, cẩn thận xem từng hàng một.
Lâm Thiên Bảo xem liền hơn một tiếng, còn thỉnh thoảng hỏi Cố Yên vài vấn đề, Cố Yên trả lời hết cho hắn, liền thấy hắn cầm bút, ghi chép cẩn thận bên cạnh.
Sau khi Lâm Thiên Bảo xem xong, mặt không hề vui vẻ, ngược lại có chút ngưng trọng, "Tiểu Cố, quyển sổ tay quản lý này cô viết rất đầy đủ, ta xem qua sơ lược, thấy rất tốt, nhưng ta vẫn phải xem thêm vài lần, nếu có vấn đề ta sẽ tìm cô bất cứ lúc nào, cô cho ta địa chỉ đi, ta còn đến tìm cô."
Sổ tay quản lý của Tiểu Cố này viết rất tốt, cứ thế mà mang đi xuất bản, chắc chắn không có vấn đề gì, nhưng nếu muốn biến những thứ này thành của mình, hắn phải bỏ công sức lớn, hiểu rõ tường tận mới được.
Cố Yên suy nghĩ một chút rồi nói, "Lâm khoa trưởng, ta chỉ rảnh buổi tối, ngài thấy có được không?"
"Được, lúc nào cũng được, chỉ cần tìm được cô là được."
Cố Yên để lại địa chỉ nhà bà Giang cho Lâm Thiên Bảo, nàng nghĩ, nếu Lâm Thiên Bảo đến tìm, nàng sẽ không cho hắn vào nhà, họ có thể nói chuyện ở bên ngoài.
"Đây là địa chỉ phòng thuê của ta, ta ở cùng chủ nhà, nếu ngài đến, chủ nhà có thể không muốn cho người ngoài vào, vậy chúng ta ra ngoài nói chuyện, có được không?"
Lâm khoa trưởng đồng ý, hơn nữa hắn rất thoải mái thanh toán cho Cố Yên một trăm đồng còn lại.
Trên đường về, Cố Yên nghĩ bụng, Lâm Thiên Bảo này tuy tham danh lợi nhưng không thể phủ nhận, hắn cũng là người có tài, bằng không cũng không nghiêm túc xem cái sổ tay quản lý này như vậy, muốn biến đồ của người khác thành của mình thì cần cố gắng tâm huyết, chứ không đến lúc hỏi gì cũng không biết thì bị nhìn ra không phải đồ thật của mình.
Cố Yên về tới chỗ ở, làm cơm xong liền mang đến bệnh viện, đến phòng bệnh mới phát hiện, Vương Đại Hải đang đỡ Vương Hữu Lễ đi đi lại lại trong hành lang.
"Thúc," Cố Yên kinh ngạc, "Sao lại xuống giường rồi, có được không?"
Cố Yên thấy Vương Hữu Lễ khom người, cả người gần như không đi nổi nữa.
"Bác sĩ sợ vết thương dính liền, bảo đi một chút, cũng gần xong rồi, ta về đây."
Cố Yên nhanh chóng đến giúp một tay đỡ lấy.
"Không cần, không cần, ta tự mình đi được." Vương Đại Hải nhất quyết không cho Cố Yên đỡ.
Cố Yên vẫn là đưa tay đỡ, dìu người về.
Vương Hữu Lễ nằm trên giường, thấy người thoải mái hơn nhiều, cậu ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, trên mặt cũng có tươi cười, hỏi Cố Yên, "Chị Diễm Diễm, chị làm món gì ngon thế?"
"Bánh bao thịt lớn với bí đao hầm," Cố Yên cười nói, "Nhưng mà ta đoán là em chỉ ăn được vài miếng vỏ bánh bao thôi."
Vương Hữu Lễ nuốt nước bọt nói, "Ăn được vài miếng vỏ bánh bao cũng được rồi."
"Chú Đại Hải ăn trước đi." Cố Yên nhường Vương Đại Hải ăn trước.
"Cô ăn trước đi cô ăn trước đi." Vương Đại Hải nhường nhịn.
"Tôi ăn xong rồi."
Vương Đại Hải lúc này mới cầm một cái bánh bao, chỉ là trước khi ăn, ông bẻ một nửa vỏ bánh bao đưa cho Vương Hữu Lễ, trên gương mặt có chút khắc khổ cũng nở nụ cười, "Thèm ăn là chuyện tốt, nhưng không được ăn nhiều, chỉ được ăn chút thế này thôi."
"Còn có cháo, trước húp chút nước đi." Cố Yên nói.
Vương Đại Hải cảm kích nói, "Diễm Diễm, lần này nhờ có con và Giang Hà."
"Chú nói gì vậy," Cố Yên ngồi bên cạnh nói, "Trước cũng không tiện hỏi, nhà ta bên đó đều ổn chứ ạ?"
Cố Yên không có tình cảm gì với người nhà Cố Diễm Diễm, nhưng cô đang dùng thân thể của người ta, nên không thể không quan tâm, chuyện thể diện vẫn phải làm.
Cố Yên đầu óc xoay chuyển một hồi mới nhớ ra, Cố Diễm Diễm không chỉ có một em trai là Cố Giang Hà, trong nhà còn có một anh trai một chị gái, anh trai lớn nhất đã sinh hai đứa con gái, vẫn muốn có con trai, Cố Yên dù sao không phải Cố Diễm Diễm, cũng sẽ không hỏi quá nhiều chuyện trong nhà, đương nhiên với tính ích kỷ của Cố Diễm Diễm, nàng càng không muốn hỏi nhiều.
Vương Đại Hải liếc nhìn Vương Hữu Lễ rồi thở dài, "Haizz, lúc đi nhà mới gặt xong lúa mạch, giờ về thì lại đến lúc bận rộn rồi."
"Ruộng có bận mấy cũng không quan trọng bằng người, Hữu Lễ khỏe lại là có thể giúp mọi người."
Đến đây Vương Đại Hải lại cười nói, "Diễm Diễm, con lên thành phố rồi, như đổi thành người khác vậy, gầy đi, hoạt bát, cũng biết ăn nói. Lúc này nếu con về nhà, chắc cha mẹ con cũng không nhận ra mất."
Thân hình béo ngốc của Cố Diễm Diễm, cha mẹ nàng ghét bỏ không hết, hiện tại dù còn hơi béo hơn người bình thường, nhưng không biết thế nào mà toàn thân cô khác hẳn, nghe cô nói chuyện trong lòng rất dễ chịu.
"Chú nói quá rồi Đại Hải thúc, thành dạng gì thì cha mẹ con cũng phải nhận ra chứ ạ."
"Haha, thì cũng đúng."
Ở bệnh viện, Vương Hữu Lễ mỗi ngày một khỏe hơn, sau phẫu thuật được ba ngày, cậu đã tự vịn tường đi lại được, Vương Đại Hải có đi tiểu đêm cũng đỡ con trai dậy đi vệ sinh, nhẹ nhõm hơn nhiều.
Bác sĩ nói có thể ăn canh dinh dưỡng, Cố Yên quyết định chi mười mấy đồng mua một con gà mái, nấu một nồi canh gà mang đến.
Cha con Vương Đại Hải cảm động không thôi.
Những năm tám mươi, nhiều nơi cơm no áo ấm còn là vấn đề, gà vịt thịt cá đối với người dân vẫn là xa xỉ.
Thực tế là Cố Yên dùng con gà này làm bốn phần, một phần cho cha con Vương Đại Hải, một phần cho Cố Giang Hà, phần của Hoàng Thu Oánh là đương nhiên không thể thiếu, còn một phần nàng đưa cho Thẩm Du Thành.
Canh gà để trong phòng làm việc của anh, cô để lại một tờ giấy, trên đó viết một hàng chữ: Canh gà không bỏ độc, yên tâm uống, uống xong thì để hộp giữ nhiệt ở giường số 12. Ký tên là chị gái của Cố Giang Hà.
Thẩm Du Thành về tới văn phòng, nhìn dòng chữ trên tờ giấy, trầm tư. Uống hay là không uống đây?
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận